"Đã ba tháng chưa nhận được thư của Cố Hành ca ca rồi." Mộ Dung Nguyệt đáng thương nhìn Vô Song đến bắt mạch cho mình.
"Công chúa đừng quá lo lắng, Vu quốc cách chúng ta rất xa, thư không tới nơi là đúng." Vô Song mở miệng an ủi.
Mộ Dung Nguyệt cũng muộn vụng trộm trốn đi tìm Cố Hành, nhưng nàng hiểu rõ chiến trường ác liệt, nàng không thể tạo thêm phiền phức cho hắn được. Vậy nên, nàng chỉ có thể ngày ngày cầu nguyện trong cung, lúc nhớ Cố Hành sẽ lấy ngọc bội ra nhìn, giống như hắn vẫn ở bên cạnh nàng vậy.
"Vô Song, chuyện Lâm sĩ lang, muội có làm tỷ trở ngại gì không?" Lần trước hẹn Lâm Trì gặp mặt bị Cố Hành bắt về, hẳn là sẽ bị phát hiện, dù sao Lâm trạng nguyên cũng là người thông minh.
Vô Song lắc đầu, "Thật ra có rất nhiều chuyện, huynh ấy không muốn nghĩ, giả ngây ngốc đối với ta hay huynh ấy đều là chuyện tốt."
Mộ Dung Nguyệt nghe Vô Song bình tĩnh nói thế, trong lòng cũng không biết có thể trôi qua nhẹ nhàng như nàng ấy nói được không.
*
Thịnh Đô có tuyết rơi, đây cũng là tháng thứ năm không nhận được tin tức của Cố Hành.
Âu Dương Hư nói với nàng, không tin tức cũng là điều tốt.
Mộ Dung Nguyệt cũng biết bản thân không thể ngày nào cũng mơ màng hồ đồ như thế được.
Lần này, Lâm Trí có đề xuất xây dựng một trường học ở Thịnh Đô, Cố Hành cũng từng đề nghị chuyện này khi ở trên triều, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-sung/3391250/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.