Chương trước
Chương sau
Quạc…quạc…quạc!
Gin lúc này chỉ vừa tiến đến gần chân núi. Càng tiến gần ngọn núi, bầu không khí càng quỷ dị, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu lên cùng tiếng quạ kêu.
Nhưng khi bước chân đến chân núi, hắn lại cảm giác được không khí trên núi rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ. Hắn cũng thả chậm lại bước chân, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, hắn có thể tự tin nhưng hắn cũng không có khinh thường.
Đi lên giữa sườn núi hắn bắt đầu gặp thi cốt của nhân loại, bộ thi cốt này trừ phần đầu ra thì những vị trí xương còn lại đều nát vụn như thể đã bị một sức mạnh cực lớn trực tiếp bóp nát. Đoạn đường sau đó hắn phát hiện xương cốt càng ngày càng nhiều. Mùi của thi cốt tràn ngập bầu không khí.
Hắn nhíu mày, đây rốt cuộc là chết bao nhiêu người a, từ lúc hắn gặp bộ xương cốt đầu tiên cho đến hiện tại, khoảng cách chưa được trăm mét đã phát hiện mấy chục bộ thi cốt khác.
Đây chỉ là trên đường hắn đi tới mà thôi, nếu tính những phương hướng khác thì có thể còn nhiều hơn.
Gin cũng không biết, từ khi tiến vào vùng núi này bắt đầu, hắn luôn bị một cặp mắt âm thầm quan sát mọi nhất cử nhất động của hắn.
Hắn tiếp tục đi lên, lại đi một đoạn đường lúc.
“Hửm, phía trước có động tĩnh!”
Hắn nhanh chóng tiến đến, khi đến nơi hắn đã nhìn thấy được nguồn gốc của động tĩnh đó. Kia là hai người một nam một nữ trên người mặc một bộ Hakama rộng rãi, tay cầm thái đao đang hợp lực chém giết một con rắn khổng lồ dài gần 8m.
Hoặc nói chính xác hơn đó là một con quỷ hình mãng xà. Con mãng xà toàn thân được bao bọc bởi nhưng miếng vảy màu trắng nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự cứng cáp nó.
Hai người kia mặc dù chiến đấu phối hợp rất ăn ý, nhưng vẫn không thể phá được phòng ngự của bạch xà, hết lần này đến lần khác bạch xà luôn buông bỏ phòng ngự để mặc cho bọn hắn điên cuồng tấn công cũng không thể làm bạch xà đổ một giọt máu.
Dần dần hai người thể lực đã cạn kiệt chuyển từ công sang phòng thủ, thế nhưng, thủ lâu tất bại, cuối cùng người nam nhân bị một cái đuôi rắn đánh bay ra ngoài, đập vào một góc đại thụ, khiến hắn phun máu phè phè.
Nữ nhân lại không may mắn như vậy không chạy được bao lâu thì cũng bị đánh bay, cánh tay nàng vặn vẹo, xương sườn gãy mấy căn, nằm một bên thoi thóp, máu tươi từ miệng liên tục chảy ra.
Nam nhân kia hô to: “Mitsuha!!!”
Hắn cố gắng nâng lên thân mình bò lại gần nàng.
“Tê~tê~ thật là yếu ớt, nhân loại chỉ nên làm đồ ăn cho chúng ta mà thôi!”
Mitsuha miệng đầy máu tươi nói: “Ta không xong rồi, ngươi mau chạy đi Akita, trở về thông báo cho ngài Oyakata biết, con quỷ này chúng ta không thể đánh bại được!”
Akita lập tức gấp: “Không thể! Ta sẽ mang ngươi cùng trở về, ngươi sẽ không làm sao cả, Mitsuha!”
Bạch xà giọng nói tràn đầy kinh thường: “Tê~tê các ngươi còn vọng tưởng có thể chạy trốn? Ở lại đây làm thức ăn cho ta đi thôi!”
Akita tay cầm thái đao lập tức đứng dậy che chắn trước người Mitsuha, run rẩy nói:
“Ngươi đừng qua đây!”
Bạch xà nét khinh thường càng đậm: “Tê~tê tay chân đã rung như thế kia, còn vọng tưởng chống cự? Thúc thủ chịu trói đi thôi!”
Nói xong nó cũng không muốn kéo dài thêm nữa, cái đuôi tát về phía Akita. Khiến hắn vội vàng dùng thái đao che chắn cơ thể. Hắn không biết hành động này của hắn làm cho người đang núp một bên là Gin chửi ầm lên.
Gin: “Mẹ nó, sẽ gãy đao của ta mất!”
Hắn phi tốc tiến tới muốn cứu lấy đao của hắn.
Akita cùng Mitsuha lúc này đang rất tuyệt vọng bổng dưng bọn hắn nghe được một giọng nói vang lên.
“Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Nhất ❃ Quỷ Sát!”
Một vết cắt chém màu đen xẹt qua trước mặt bọn, cắt bay đuôi rắn, khiến cho máu tươi cuồng phún, văng đầy người của bọn họ.
Leng keng!
— QUẢNG CÁO —

Chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên…
“A, quả nhiên là không chịu nổi lần thứ hai đánh chém”
Bạch xà thét lên: “Ngươi là ai?”
Lúc này Akita cũng định thần nhìn lại, hắn thấy một bóng lưng cao to đang che trước mặt hắn, mái tóc màu trắng buộc thành đuôi ngựa thả ở sau lưng, trên người hắn mặc một bộ Hakama màu đen trên tay còn cầm một thanh đao gãy.
Gin không trả lời bạch xà mà quay lưng lại nhìn về phía Akita, thấm thía nói.
“Đao của ta bị gãy, ngươi có thể cho ta mượn đao của ngươi được không? Ta chém giết nó để báo thù cho người yêu của ngươi.”
Akita vô thức đưa thanh thái đao cho Gin, nói: “Không có việc gì, ngươi cầm đi.”
Gin: “Cám ơn ngươi a, ngươi thật là người tốt!”
Akita ngượng ngùng nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Nhưng mà Mitsuha cũng không phải là người yêu của ta!”
Gin: “Vậy nàng là vợ ngươi?”
Akita bị nói vậy cũng đỏ mặt: “Cũng không phải! Chúng ta chỉ là chiến hữu!”
Gin chề môi một cái: “Là cái nam nhân kém cỏi đâu, đã là nam nhân phải chủ động tiến công, như thế mới là chân hán tử!”
Akita cũng gật gật đầu: “Cái kia…ta sẽ thử!”
Bạch xà lúc này cũng nổi giận: “Ta đang nói chuyện với ngươi đâu!”
Nó toàn thân uốn éo dùng cái đuôi liên tục đánh về phía Gin.
Gin: “Thật là một cái thiếu tính kiên nhẫn.”
Hắn hiện tại đang vui vì đột nhiên có người tặng cho 2 thanh Nhật Luân Đao, nên hắn đang rất có tâm trạng muốn cùng bọn họ vui vẻ nói chuyện một thoáng đâu.
“Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Ba ❃ Liệt Na!”
Từ một năm trước bắt đầu hắn đã có thể vận dụng tinh thần lực của mình để cảm ứng xung quanh. Một chiêu này hắn dùng tinh thần lực như một máy quét rồi tìm kiếm những lổ hổng trong đòn tấn công của kẻ địch, sau đó di chuyển áp sát chúng rồi ra đòn kết liễu.
Thân hình của Gin bắt đầu di chuyển theo một bộ pháp kì dị, hắn giống như đã biết trước được đòn tấn công của con quỷ, luôn luôn di chuyển trước nó một bước, trong chớp mắt đã tiến đến bên cạnh nó.
Bạch xà cả kinh phát hiện đòn tấn công của nàng đều bị Gin né được, khi nàng sửng sốt tỉnh lại thì một giọng nói đã vang lên bên tai nàng.
“Tiểu bạch xà thật thiếu kiên nhẫn a!”
Xoẹt!
Đầu lìa khỏi cổ, nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Tĩnh!
Akita cùng đã thoi thóp Mitsuha nhìn lại, bọn hắn không thể tin được còn quái vật mà bọn hắn không thể đánh bại lại bị giết chết một cách dễ dàng mà không thể làm ra phản kháng.
Đây là người nào?
Mạnh!
Quá mạnh!
— QUẢNG CÁO —

Nhưng khi Gin quay người lại, bọn hắn rốt cuộc đã chú ý đến đôi mắt kì lạ của hắn, kia chính là đôi mắt đặc trưng của loài quỷ.
Akita rốt cuộc không thể đứng vững nữa, hắn đặt mông ngồi xuống đất đưa tay lên chỉ về phía Gin, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, miệng hắn lắp bắp nói: “Ngươi…ngươi…là quỷ?”
Gin nghe hắn nói như vậy sắc hắn hơi cổ quái, luôn cảm giác cách nói này của hắn có điểm là lạ, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ được gì nên cũng cho qua.
Gin: “Đúng vậy a, ta chính là quỷ!”
Hắn cũng không lại để ý vẻ mặt khiếp sợ của Akita, còn về cô nàng kia, có lẽ sợ quá động đến vết thương rồi ngất đi.
“Khà khà vậy ta cũng không khách khí!” - hắn đi tới vượt qua dáng vẻ đang co quắp Akita rồi tiến về phía Mitsuha.
Akita thấy như vậy cũng lấy hết dũng khí, quát to: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Gin cũng là hết hồn, tên này làm sao đột nhiên quát to như vậy, rõ ràng khi nảy sợ đến co quắp đi.
Akita thấy đưa tay về vị trí giữa bắp đùi của Mitsuha thì hai mắt trừng muốn nứt, cũng không lo được nhiều như vậy, hắn lập tức xông lại muốn đẩy ngã Gin.
Nhưng vừa đến gần thì Gin đá hắn một cước, làm hắn lăn lộn vài vòng rồi mới dừng lại.
Thằng này là thế nào?
Làm sao kích động như vậy, hắn không quan tâm tên kia nữa, tiếp tục đưa tay về vị trí giữa hai đùi Mitsuha.
Akita rống to: “Aaaaaaa!”
Cuối cùng chộp tới, Gin cầm lên thanh Nhật Luân Đao nằm giữa hai chân Mitsuha, mặc dù vị trí chuôi đao nằm có chút đặc thù nhưng tình yêu của hắn dành cho Nhật Luân Đao cũng đã chiến thắng tất cả, thử vuốt ve một chút thân đao, sắc mặt hắn hài lòng hài lòng gật đầu, sau đó lại ngồi xuống cởi lấy thắt lưng của Mitsuha, cầm lên vỏ kiếm.
Cho kiếm vào vỏ, rồi hắn cũng bước đến chỗ Akita vỗ vào trán hắn một cái, rồi cởi lấy thắt lưng của hắn, lấy lên vỏ đao.
Akita lúc này sắc mặt cũng mộng bức, hắn vẻ mặt này đã xuất hiện từ lúc Gin cầm lên thanh đao của Mitsuha.
Vắt lấy 2 thanh đao ở bên hông, hắn cũng lầm bầm nói: “Rống cái gì rống, tính hù chết ai?”
Nói xong hắn cũng bỏ mặt hai người mà tiến tới đỉnh núi.
Nơi đó còn có một trận chiến đang chờ hắn đâu.

Ruri khi vừa chia tay Gin, lên đường trở về ngôi làng.
Chỉ đi một đoạn đường thì nàng, gặp phải một nhóm 4 người, trong đó có ba nam một nữ, đều ăn mặc Hakama rộng rãi, bên hông vắt lấy thái đao.
Trong đó một thiếu niên, hô to lên: “A, các ngươi nhìn phía trước có người!”
Đông!
“Ngươi ồn ào cái gì, Aki, chúng ta không có mù!”
Aki đau khổ che đầu, nói: “Ngươi lại gõ đầu ta, vì cái gì ngươi luôn đánh ta a, Takara”
Taraka mặt không biểu tình trả lời: “Vì ngươi quá ồn.”
Lúc này một âm thanh khác vang lên khuyên ngăn: “Mà mà, chúng ta đang làm nhiệm vụ đâu! Ngươi nói đúng không Keiko!”
Thiếu nữ cũng không trả lời hắn mà chỉ là lẳng lặng đúng đó, nhìn về phía Ruri.
— QUẢNG CÁO —

Ruri lúc này cũng đã phát hiện 4 người bọn họ, thật ra không phát hiện là không được, chưa đến gần nàng đã nghe thấy tiếng cãi vả.
Aki hai mắt toả sáng: “Oa, là một vị đại tỷ tỷ đâu, thật xinh đẹp!”
Ba người còn lại cũng lần lượt xuất hiện trong mắt của Ruri. Không phản ứng như thiếu niên kia, bọn hắn tất cả đều điềm tĩnh dừng lại trước mắt nàng.
Bên trong một người thanh niên có vẻ chững chạc nhất bước ra nói: “Xin chào, ta là Taraka, nơi này rất nguy hiểm, mong ngươi nhanh rời khỏi đây.”
Ruri nhìn thấy bộ dáng của bọn hắn, hai mắt cũng sáng lên: “Các ngươi là kiếm sĩ diệt quỷ?”
Bọn họ hai mắt nhìn lẫn nhau.
Taraka: “Đã vị tiểu thư này biết thân phận của chúng ta, thì cũng biết nơi chúng ta đến nguy hiểm đến cở nào đi! Mời ngươi mau chóng rời đi, chúng ta còn có nhiệm vụ trong người, không thể bảo vệ ngươi!”
Nói xong câu cuối bọn hắn cũng lần lượt vượt qua Ruri, trong đó thiếu niên kia quay lại nhìn Ruri nói: “Xinh đẹp tỷ tỷ chú ý an toàn, nếu lần này ta không chết, ta sẽ đi tìm ngươi đâu!”
Ruri nghe vậy cũng mỉm cười đáp: “Ta đã có phu quân. Ngươi không cần phải tìm ta!”
Ách!
Aki hơi có vẻ ngượng ngùng, lâp tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi tỷ tỷ, là ta vô ý, xin hãy thứ lỗi cho ta!”
Ba người kia thấy vậy cũng dừng lại chờ một chút.
Ruri cười cười nói: “Không có việc gì, vả lại ta còn muốn đi theo các ngươi đâu!”
Lúc này một thanh niên khác bước lên, lắc đầu nhẹ nói: “Không được đâu, tiểu thư!”
Ruri lúc này nói: “Yên tâm ta sẽ không làm gánh nặng của các ngươi, phu quân của ta đã vào trong đó nha, ta có chút lo lắng hắn!”
Lúc này vị thiếu nữ kia bước lên, lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm mất thời gian của chúng ta đấy, vị tiểu thư này!”
Ruri nghe vậy cũng thật không có ý tứ, nhưng nàng có chút lo lắng Gin.
Ruri cắn răng nói: “Ta hiểu kiếm thuật, ta sẽ không làm cản trở các ngươi, ta cũng có thể giúp đỡ các ngươi khi cần thiết, xin cho ta đi theo, ta thật sự rất lo lắng cho phu quân của ta.”
Nói xong nàng khẽ cong người cúi đầu xuống.
Keiko rút thanh thái đao ra nói: “Vậy để ta tới kiểm chứng một chút!”

Một lúc sau, 5 người cũng tăng tốc chạy hướng về phía núi Fukushima.
Lúc này Ruri liên tục nói xin lỗi.
“Xin lỗi mọi người, vì ta mà đã chậm trễ thời gian! Xin lỗi Keiko tiểu thư, ta khống chế lực đạo rất không tốt, vì phu quân của ta luôn kêu ta dùng toàn lực đánh hắn, lâu ngày cũng không thể khống chế tốt.”
Nghe vậy cả bốn người đều thầm nghĩ “phu quân ngươi là loại quái vật gì?”
Lúc này y phục của Keiko dính đầy bụi đất, nàng cũng đã lâm vào trầm cảm, rõ ràng hình thể còn nhỏ hơn nàng, chỉ được cái ngực to hơn nàng một chút, lại có thể một kích đánh nàng văng xa mấy mét.
Ba người còn lại lựa chọn trầm mặc, lực lượng kia ngay cả bọn hắn cũng có chút mặc cảm, nếu như bọn hắn dùng toàn lực thì có thể thắng được, nhưng nữ nhân kia rõ ràng còn không có dùng toàn lực a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.