Chương trước
Chương sau
Trên con đường tại một ngôi làng không biết tên.
Thiếu nữ Uzume một mình lặng lẽ bước đi trong bóng tối, tay trái của nàng liên tục sờ lấy sợi dây màu đỏ được quấn trên cổ tay phải kia, ánh mắt đăm chiêu nhớ lại câu nói của Muzan khi nãy.
Bản thân nàng cũng chẳng hiểu tại sao từ 200 năm trước bắt đầu, chính mình lại dần dần chán ghét việc “ăn” người như vậy.
Có lẽ là do nàng sống quá lâu nên đã chán ghét việc này đi.
Những căn nhà xung quanh nàng lúc này đều đã tắt đèn và lâm vào trong giấc ngủ.
“Oa…oa…oa…”
Khi nàng bước một ngã rẽ, thì đột nhiên có tiếng khóc của trẻ em vang vọng trong một con hẻm nhỏ.
Nàng nghe thấy vậy cũng đưa ánh mắt nhìn sang, đập vào mắt nàng chính là một vị thiếu nữ trạc tuổi 18-19 đang ôm chầm một đứa bé sơ sinh nằm ở dưới đất.
Thiếu nữ kia người mặc một bộ Kimono mỏng manh nằm dài trên nền đất lạnh, dùng thân mình làm chăn đệm để sưởi ấm cho đứa bé kia.
“Con ngoan…con ngoan…đừng khóc nữa…”
“Oa…oa…oa…”
Âm thanh dỗ dành yếu ớt liên tục vang lên, chỉ là đứa bé mặc cho nàng dỗ như thế nào đều không chịu ngưng khóc.
Lúc này ngôi nhà duy nhất ở trong con hẻm kia đột nhiên sáng đèn, một tên đầu trọc có cái bụng tựa như cái trống bước ra ngoài, khuôn mặt của hắn bặm trợn nhìn lấy vị thiếu nữ đang nằm ở dưới đất kia quát một tiếng: “Ngươi vẫn chưa cút đi sao, con điếm?”
Hắn hùng hùng hổ hổ, nhặt lên một khúc gỗ đi thẳng đến trước mặt nàng quát: “Ngươi có cút đi không?”
Vừa dứt lời, hắn liền giơ cao khúc gỗ, thẳng tay nhắm về phía nàng quất xuống.
Bịch!
“X-xin đừng đánh…nó là con của ngươi a.”
Thiếu nữa vội vàng xoay người ôm lấy đứa bé vào lòng, đưa lưng ra đỡ lấy đòn roi của tên đầu trọc kia, nàng cắn chặt lấy bờ môi chịu lấy đau đớn, cất tiếng cầu xin.
“Hắc…ngươi làm sao khẳng định đó là con của ta? Ai biết được một con điếm như ngươi đã bị bao nhiêu người cưỡi lấy a.”
Tên đầu trọc nghe nàng nói như vậy cũng là cười lạnh một tiếng ra tay càng lúc càng nặng.
Âm thanh kêu khóc không ngừng vang lên, cuối cùng cũng đánh thức những ngôi nhà xung quanh, chỉ là dù cho thiếu nữ cùng đứa bé kia có bị đánh như thế nào đi nữa, thì những người xung quanh kia chỉ là hé cửa sổ ra nhìn một cái rồi tựa như không nhìn nghe thấy gì một dạng đóng lại cửa sổ và tiếp tục đi ngủ.
Ánh mắt của bọn hắn quả thật là lạnh nhạt vô tình.
Đơn giản là trường hợp như vậy bọn hắn đã quen thuộc từ lâu rồi.
Mà lúc này Uzume ngơ ngác đứng ở một góc nhìn lấy khung cảnh như vậy, nước mắt bổng dưng không bị khống chế mà tuôn trào.
Dùng một tay sờ lên khoé mắt, khi cảm thấy có chút ẩm ướt thì nàng đột nhiên lẩm bẩm: “Ta…tại sao lại khóc?”
Bổng nhiên, trong đầu nàng loé lên một hình ảnh của một thiếu nữ đang cùng một đứa bé chơi đùa, mà dụng cụ chơi đùa không phải thứ nào khác chính là một sợi dây có chút tương tự với sợi mà nàng đang quấn trên cổ tay.
Chỉ là những hình ảnh kia chỉ là loé lên một cái rồi biến mất, mặc cho nàng dùng tay chống đỡ lấy đầu mình, sau đó lại vỗ mấy cái thật mạnh vào bên đầu, nhưng dù nàng có cố gắng thế nào thì cũng không thể nhớ thêm điều gì, giống như đang có thứ gì trấn áp những ký ức đó xuống vậy.
Đang lúc nàng cố gắng khơi gợi lại trí nhớ thì ở bên trong con hẻm, tên bụng phệ kia đã đánh đến bắt đầu thấm mệt, hắn hơi thở dồn dập nhìn xuống người thiếu nữ dù đã bất tỉnh nhân sự nhưng hai tay vẫn ôm lấy đứa bé không bỏ kia.
Sau đó hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt, hai mắt bổng dưng loé lên một tia tàn nhẫn, hắn quyết định chính mình phải thủ tiêu cái phiền phức ở trước mắt này.
Nghĩ như vậy hắn liền nắm chặt khúc gỗ, nhắm về phía sau đầu của thiếu nữ dùng hết tất cả sức mạnh của hắn có đập xuống một cái thật mạnh.
Thế nhưng lúc này, bổng dưng có một bàn tay nhỏ nhắn bắt lại cánh tay của hắn, mặc dù kích thước giữa hai bên có chênh lệch rất lớn, nhưng điều kì lạ là dù hắn có dùng sức thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể khiến cho cánh tay bé nhỏ kia xê dịch dù chỉ là một chút.
“Ngươi là ai!?”
Vừa định thần lại, hắn liền quay sang nhìn bên cạnh, khi thấy người ngăn hắn chỉ là một thiếu nữ có mái tóc đen cùng dáng người thấp bé thì hắn ngay lập tức lấy lại dũng khí mà quát lớn.
“Mặc dù không biết những kí ức kia là gì, nhưng ta hiện tại lại cảm thấy ngươi nên tan biến đi thì mới tốt.”
Âm thanh của Uzume vừa buông xuống…
Phốc!
Ngay tức khắc người đàn ông ở trước mặt nàng nổ tung thành mưa máu, thế nhưng còn không dừng lại đó, số máu văng tung toé kia cũng không có rơi vươn vãi xuống đất mà là tựa như bị một cơn lốc xoáy cuốn lên một dạng, xoay một vòng rồi tự động xâm nhập vào trong cơ thể của nàng.
Uzume vừa giải quyết xong tên đầu trọc, thì ánh mắt của nàng liền liếc qua ngôi nhà ở phía ngoài đường chính kia, đó chính là ngôi nhà duy nhất có thể quan sát tình huống ở trong con hẻm.
Lúc này trong ngôi nhà kia đang có một đôi mắt trợn to nhìn về phía bên này, chủ nhân của đôi mắt kia là một người phụ nữ, nàng ta đang rất là hoảng loạn nhìn lấy Uzume.
Mà Uzume đương nhiên cũng đã thấy nàng nhìn về phía mình, nên liền nâng lên một cánh tay chuẩn bị cho người phụ nữ kia bốc hơi.
Nhưng là…
“Mẹ…ngươi làm sao còn chưa ngủ?”
Bổng dưng trong ngôi nhà lúc này lại có âm thanh của một nữ hài vang lên.
Uzume nghe vậy thấy âm thanh này thì bàn tay cũng hơi thu lại, trầm ngâm nhìn về phía trước.
“Aiko, đừng qua đây, mau tìm chỗ nấp đi.”
Người phụ nữ tay chân run rẩy nhìn về đứa con gái vừa tỉnh ngủ của mình, nhẹ giọng nói một tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn vào trong con hẻm kia.
Đột nhiên nàng thấy được thiếu nữ kia đối với nàng làm ra động tác im lặng, ngay tức khắc nàng liền hiểu lấy, vội vàng gật đầu báo hiệu mình đã hiểu.
Ở phía đối diện, Uzume nhìn người phụ nữ liên tục gật đầu kia một lúc, cũng không lại để ý nàng, mà ngay lập tức mang lấy người thiếu nữ đang ôm đứa bé kia đi vào trong nhà của tên đầu trọc.
Mà người phụ nữ ở đối diện thấy vậy cũng thở nhẹ một hơi, nhanh chóng đóng lại cửa sổ, nàng thề sau này nàng sẽ không mở cửa sổ nhìn ra ngoài vào ban đêm nữa.
Thật sự là quá đáng sợ.

Trong ngôi nhà.
“Oa…oa…”
Uzume không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé vẫn còn đang nằm ở trên giường khóc lấy, mà vô ý thức muốn đưa tay chạm vào nó.
“C-con…ngoan…đừng khóc…mẹ cho con ăn đây…”
Chỉ là lúc này người thiếu nữ kia bắt đầu tỉnh lại, âm thanh yếu ớt lại một lần nữa dỗ dành đứa bé, sau đó nàng kéo cổ áo xuống bắt đầu hành động cho ăn của một người mẹ.
Uzume nhìn chăm chú vào thiếu nữ ý thức mặc dù đang mơ màng nhưng vẫn theo bản năng cho con “ăn” kia, nàng ta thậm chí còn không ý thức được bản thân đã được cứu và bên cạnh còn đang có một người đứng đó, trong mắt của nàng hiện tại chỉ có đứa con của mình mà thôi.
Điều này cũng khiến cho Uzume có chút không hiểu thấu, thế nhưng điều kì lạ là nàng lại cảm thấy hành động như vậy cũng không phải là ngu ngốc, trái lại nó còn khiến cho nàng cảm giác được rung động.
‘Cảm giác thật quái lạ…’
Uzume thì thầm trong lòng, hiện tại nàng bắt đầu đối với thiếu nữ cùng đứa bé trước mặt sinh ra hiếu kì, có lẽ hai người trước mặt này sẽ giúp cho nàng hiểu ra một thứ gì đó, thứ mà nàng đã lãng quên trong quá khứ.
Thế là ở mấy ngày tiếp theo, ban ngày nàng tìm nơi để trốn tránh mặt trời, ban đêm lại trở về nơi này để tìm hiểu những cảm xúc kì lạ kia.
Cũng vì thế nàng cùng thiếu nữ kia cũng lập nên một mối quan hệ xem như là quen biết, thế nhưng đối với nàng thì thiếu nữ kia cũng chỉ là có chút quen biết mà thôi.
Bởi vì nàng cũng không thể chìm đắm tại nơi này quá lâu được.
Mặc dù thời gian không dài, thế nhưng sự việc lần này cũng gieo vào trong lòng của nàng một hạt giống, chỉ cần chờ đợi đến một thời cơ thích hợp là hạt giống này sẽ nảy mầm, tạo ra một tương lai khác cho nàng.

Gin đang ngồi trên giường, hai mắt ngắm nhìn lấy thanh bảo đao đặt ở trước mặt.
“Hơn 900 năm a…”
Mặc dù ban đầu rất bình thường, nhưng đến khi gặp lại thanh đao này thì hắn lại đột nhiên cảm giác tâm tình rất phức tạp, hắn không ngờ còn có một ngày chính mình có thể gặp được nó đâu.
Theo như lời của Musaki thì trong lịch sử có ghi chép lại, chỉ những đời tộc trưởng đầu tiên mới có thể sử dụng được Zantō Tsurugi, còn về sau thì không có ai có thể sử dụng nó trong một thời gian dài được, bởi vì nếu thời gian dài sử dụng thì sẽ bị nó ăn mòn đi lý trí và biến thành một tên sát nhân máu lạnh.
Chuyện này đã từng xảy ra rất nhiều lần, có rất nhiều người thừa kế bởi vì không tin tà cho nên đã mạo muội sử dụng nó, và sau đó cũng đã đồ sát rất nhiều người.
Vì nguyên nhân này mà dần dần những tộc trưởng đời sau không còn lấy nó dùng binh khí nữa, mà chỉ có thể cách một khoảng thời gian lại mang nó ra bảo quản mà thôi và tất nhiên thời gian bảo quản cũng không thể quá lâu được.
Gin khi nghe những lời kể của Musaki thì cảm thấy đây hẳn là do những đời sau phần quỷ tính trong người của bọn hắn đã ít đi rất nhiều nên mới không chịu nổi tà tính cùng sát khí ăn mòn phát ra từ thanh đao này được.
Nên nhớ là trong quá khứ hắn đã dùng ra mấy năm để uẩn dưỡng nó bằng quỷ khí đâu, trong thời gian đó hắn cũng chém giết không ít người cùng quỷ, lại thêm những đời sau kia cũng hẳn là chém giết không ít, cho nên mới dẫn đến tình trạng trên.
Hắn trầm ngâm một hồi liền đưa tay bắt lấy chuôi đao, một cảm giác quen thuộc từ trong lòng bàn tay của hắn truyền đến, hai mắt của hắn cũng dần dần trở nên sắt bén đứng lên.
“Đã thật lâu đâu, chiến hữu của ta…từ lúc bỏ rơi ngươi đến bây giờ ta quả thật rất hối hận a.”
Gin nắm chặt lấy Zantō Tsurugi, nhếch môi cười một tiếng, sau đó chỉ thấy từng tia từng tia hắc khí từ trong lòng bàn tay của hắn tuôn ra, quấn quanh lưỡi đao.
Ánh mắt của hắn lúc này rất tập trung, bởi vì hắn hiện tại đang thử điều khiển cường độ ăn mòn của hắc khí để thăm dò xem giới hạn chịu đựng của Zantō Tsurugi là ở đâu.
Một lát sau…
“Quả nhiên là không thể sử dụng toàn độ sức mạnh của quỷ khí được, thế nhưng vì đã có nền tảng ban đầu, nên mọi chuyện sẽ rất dễ dàng mà thôi, chỉ cần một tháng là có thể bắt kịp.”
Hắn nhìn lưỡi đao đã phủ đầy hắc khí ở trước mặt một chút rồi lẩm bẩm nói.
Sau khi nói xong, trên bàn tay trái của hắn xuất hiện một vòng xoáy màu đen to bằng bàn tay, sau đó ở trong tâm của vòng xoáy, một lỗ đen từ từ mở rộng ra, hắn tâm thần hơi tập trung một chút rồi nhét Zantō Tsurugi vào trong đó.
Từ hiện tại về sau, trước khi Zantō Tsurugi có thể chịu được toàn bộ cường độ ăn mòn của hắc khí thì hắn phải luôn phân thần để kìm hãm cường độ kia lại một chút, tránh cho bảo đao của hắn bị hư hỏng.
Lời tác giả: dành ra một chương để nói về vị thiếu nữ đang u mê…hi vọng sẽ không bị mắng là câu chương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.