Chương trước
Chương sau
Điệp Phủ.
Bên trong võ đường.
“Itaiiii…!!!”
“Aaaaa!! Inosuke!! Ngươi làm sao bổng dưng lại tát Aoi-san!”
“Gahhh! Tán gái để mạnh hơn!!”
“Cũng không phải là cứ như vậy mà tán a.”
“Im đi!! Nếu ngươi là con gái là ta đã tán ngươi rồi. Buông ta ra, ta muốn đi tán thêm thật nhiều gái nữa…”
“Thôi đi cái đồ vũ phu!!”
Tanjirou phóng tới giữ lấy Inosuke lại, bởi vì hắn biết mục tiêu tiếp theo của tên này không ai khác chính là ba cô bé kia a.
Cạch!
Lúc này đột nhiên cánh cửa võ đường bị mở ra.
Zenitsu từ bên ngoài chậm rãi bước vào.
“Ồ? Chuyện gì đang xảy ra? Làm sao loạn như vậy rồi?”
Hắn nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt, một mặt trầm tĩnh hỏi lấy.
“Ngạch! Zenitsu ngươi đây là làm sao? Ngươi mau lại đây giúp ta cản lại Inosuke a, hắn muốn đi đánh Naho-chan các nàng á.”
Tanjirou thấy biểu hiện khác thường của hắn liền có chút bất ngờ, nhưng sau đó lập tức phủi nó ra sau đầu và hô lên.
“Hả? Cái tên vô học thức này vậy mà muốn gây thương tổn đối với những thiên thần bé nhỏ kia?”
Vừa nghe như vậy, Zenitsu hai mắt ngay tức khắc híp lại, biến thành sắc lạnh đứng lên.
Hắn chậm rải bước tới trước mặt Inosuke, một cánh tay từ từ nâng lên.
Sau đó…
Bành!
Một bóng người bị đánh văng ra xa xa.
“Đ-đau quá, ngươi cái tên đầu heo này vậy mà đánh ta?”
Zenitsu lập tức ngồi dậy, một tay bụm mặt nói.
“Ngươi chẳng phải đang muốn đánh ta sao? Ra tay chậm như rùa vậy.”
Inosuke vẻ mặt tỉnh bơ nhìn lấy hắn.
“Ngươi đáng ra phải đứng đó cho ta đánh a. Khốn kiếp, ta đang ngầu lòi như vậy a, ta cùng ngươi liều!”
Nói xong hắn cũng không nhịn nữa mà lao lại nắm lấy cái đầu heo của Inosuke rồi vặt xuống.
“Tên khốn! Ngươi nắm đi đâu đấy hả!”
Đột nhiên bị nắm lấy mặt nạ như vậy thì Inosuke đương nhiên là sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, hắn vội vàng dùng một tay chụp lại cái mặt nạ, một tay khác nắm lấy tóc của Zenitsu kéo ngược về phía sau.
“Uy, dừng lại đi, Inosuke, Zenitsu!”
Tanjirou đứng ở giữa cũng là một trận bối rối, không hiểu tại sao mà hai người này đột nhiên đánh lên rồi.
“Này! Các người rốt cuộc là có muốn huấn luyện không vậy. Nếu không dừng lại thì đừng hòng được ăn cơm.”
Mà ở một bên thiếu nữ Aoi cũng không nhịn được nữa mà gầm thét một tiếng.
Cuối cùng, sau một lát, dưới sự hợp sức can ngăn của Tanjirou cùng Aoi thì cũng tách được hai người kia ra.
Tiếp sau đó Aoi lại bắt đầu một trận thoá mạ lên người Zenitsu cùng Inosuke, rồi cả đám mới bắt đầu tham gia huấn luyện.
Mọi chuyện ban đầu dù có một chút rắc rối ngoài ý muốn nhưng cuối cùng cũng đâu vào đấy.
Chỉ là chẳng biết vì nguyên nhân gì mà Inosuke cùng Zenitsu đôi khi lại có những cử chỉ rất bất thường khiến cho những cô gái trong trang viên rất là hồi hộp cùng lo lắng.
Mãi đến khi Kanae cùng Shinobu từ bên ngoài trở về thì chuyện này mới từ từ lắng xuống.
Và sau khi tìm hiểu được ngọn ngành thì cả hai người đều đi đến chỗ Gin để hỏi cho ra lẽ.
Thế nhưng câu trả lời mà các nàng nhận được chỉ là…
“À…ta chỉ đùa một chút mà thôi. Ai ngờ các thiếu niên lại dễ bị dụ như vậy đâu.”

Lại là nửa tháng trôi qua.
Trong phòng khách ở trên tầng.
“Đã một tháng trôi rồi, Tamayo phu nhân vẫn chưa đến sao?”
Shinobu lặng lẽ nhìn về phía Gin dò hỏi, dù sao thì hiện tại cũng đã đến thời gian hứa hẹn rồi đi.
“Hôm qua nàng gửi thư đến, nói là có lẽ sẽ phải thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể đến đây được.”
Đối với chuyện này hắn cũng là rất bất đắc dĩ. Có vẻ lần này thì nguyên nhân khiến nàng chậm trễ như vậy cũng là do hắn mà ra a.
Ai bảo hắn nhờ nàng chế ra thứ thuốc kia làm gì, lại thêm tình trạng của người đàn ông kia phát sinh đột biến nên nàng phải trì hoãn thời gian lại thêm một chút.
“Là vậy sao? Ta đã nghe Oyakata-sama nói qua nàng, cũng rất muốn gặp nàng một mặt đây.”
Shinobu nghe vậy cũng chỉ là gật đầu một cái, cũng không làm ra thái độ gì khác.
Mặc dù nghe nói con quỷ kia cũng giống như hắn vậy, đều không ăn thịt người, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi, trừ phi nàng trực tiếp xác nhận thì mới tin được.
Dù sao thì đối với nàng, trừ Nezuko cùng Gin ra thì những con quỷ khác tốt nhất là nên biến mất.
“Kanae tiểu thư đi đâu rồi? Hơn một tuần nay ta không nhìn thấy nàng?”
Lúc này Gin tựa như là chợt nhớ ra cái gì một dạng, quay đầu hỏi.
“Tỷ tỷ đi làm nhiệm vụ rồi, tính toán thì nàng hẳn cũng sắp về rồi đi.”
Nàng trầm ngâm một chút rồi nói.
“Là vậy sao?”
Nghe vậy hắn liền gật đầu một cái, sau đó lại đột nhiên quay sang hỏi lấy nàng một câu: “Ngươi muốn mạnh hơn không? Ta có thể giúp ngươi mạnh hơn.”
“Tại sao lại đột nhiên muốn ta mạnh hơn rồi?”
Câu hỏi của hắn cũng khiến cho Shinobu có chút sững sờ mà hỏi ngược lại.
“Vì chúng ta là bạn a, ta cũng không muốn ngươi trở thành thức ăn cho bọn Thượng Huyền đâu.”
Nghe được câu trả lời của hắn, nàng bổng nhiên trầm tĩnh lại một chút, tựa như đang suy nghĩ một dạng.
Sau một lúc, nàng rốt cuộc cũng mở miệng: “Không cần đâu, dù ta có luyện đến thế nào đi nữa thì cũng không thể chặt được đầu của bất cứ con quỷ nào. Cho nên luyện tập là vô ích với ta.”
Không phải là nàng không muốn mạnh lên, mà là nàng cảm giác mình đã không còn không gian để mạnh lên nữa rồi.
“Cũng nguyên nhân này nên ngươi mới dùng phần lớn thời gian ở trong phòng thí nghiệm để tạo ra thuốc độc mới sao?”
“Đúng vậy, thuốc độc chính là thứ duy nhất giúp ta có thể giết được quỷ.”
Hắn nghe nàng nói như vậy cũng là lắc đầu một cái nói: “Nhưng ngươi có từng nghĩ tới trường hợp thuốc độc của ngươi không có tác dụng sao? Dù thế nào đi nữa thì thuốc độc cũng chỉ coi là một loại vũ khí, mà bản thân ngươi mạnh thì mới có thể phát huy tối đa thứ vũ khí đó a.”
“Nhưng ngươi muốn huấn luyện ta thế nào? Nói trước là sức mạnh cơ bắp của ta rất yếu, yến đến mức cầm một thanh đao bình thường cũng có chút khó khăn.”
Thấy nàng đã có ý tứ đồng ý nên hắn cũng là mỉm cười nói: “Chờ một lát nữa đến khi trời tối đi, rồi ngươi sẽ biết.”
Shinobu nhìn vẻ mặt mỉm cười của hắn một chút không có lên tiếng đáp lại, đôi mắt của nàng hơi lấp loé, cũng không biết là đang suy nghĩ những gì.
Thật ra ý tứ muốn trợ giúp các nàng mạnh lên đã xuất hiện trong suy nghĩ của hắn từ nửa tháng trước rồi, từ cái lúc mà Gin cảm thấy hai nàng có thể trở thành bạn của hắn.
Với lại hắn đối với Trùng Trụ Shinobu vốn là đã yêu thích từ kiếp trước lận.
Mặc dù hiện tại không còn cuồng nhiệt như xưa nhưng ít nhất hắn cũng không muốn hai tỷ muội của nàng chết như trong nguyên tác.
Dù sao thì vận mệnh rất là vô thường, hắn có cảm giác các nàng sẽ gặp lại tử địch của mình trong tương lai.
Thượng Huyền Nhị Douma!

Buổi tối.
Trong phòng bệnh của Tanjirou.
“Thật là nhục nhã…vậy là để thua cái tên Gonpachirou.”
“Thôi nào Inosuke, cố gắng một chút là sẽ làm được mà. Dù sao thì ta cũng luyện tập trước mấy ngày a.”
Tanjirou nằm trên giường ngủ vừa rèn luyện Hơi Thở Tập Trung Tuyệt Đối, vừa quay sang khuyên nhủ đang thất vọng tột đột Inosuke.
Lúc này đột nhiên ở bên ngoài có tiếng động.
Đạp…đạp…
Đó chính là tiếng chạy của Aoi cùng ba cô bé kia.
“Tanjirou ca ca, cơ hội của ngươi tới rồi, Shinobu-sama với Gin tiên sinh chuẩn bị bài huấn luyện đối chiến, các ngươi có thể ra quan chiến a.”
Sumi-chan xông vào phòng kéo lấy tay của Tanjirou lôi đi ra ngoài.
Không cho hắn một cơ hội từ chối.
“Ách! Là thế nào a Sumi-chan? Shinobu tỷ tỷ cùng Gin-san làm sao?”
Tanjirou không hiểu thấu hỏi.
“Bọn họ sắp đối chiến a, đây là cấp độ Trụ Cột cùng Thượng Huyền chiến đấu, nếu ngươi quan chiến liền sẽ học được rất nhiều.”
Sumi-chan tựa như đang rất gấp, nàng vừa lôi kéo hắn vừa giải thích.
“Ngạch! Shinobu tỷ tỷ là Trụ Cột thì ta biết, nhưng Gin-san làm sao lại là Thượng Huyền a.”
Hắn một mặt mộng bức nói.
Gin-san là Thượng Huyền? Mặc chính mình đã đoán ra được Gin-san tuyệt đối không tầm thường, nhưng việc hắn là Thượng Huyền là lần đầu nghe được đi.
“Gin tiên sinh không phải là Thượng Huyền, nhưng sức mạnh của hắn chính là nằm ở đẳng cấp Thượng Huyền, đây là chính miệng cô chủ nói như thế.”
“Gin-san ở đẳng cấp của một Thượng Huyền?”
Tanjirou nghe vậy cũng hít vào một hơi lạnh, dù cho hắn đôi lúc hơi ngốc, nhưng hắn vẫn là biết ước lượng một chút sức mạnh của những con quỷ Thượng Huyền.
Lần trước chỉ là một Hạ Huyền Ngũ mà thôi đã có thể suýt chút nữa thì giết chết hắn cùng Nezuko rồi, chứ đừng nói tới một Thượng Huyền.
Và cứ thế hắn cứ mặc cho thân thể bị lôi đi ra ngoài khu vườn.
Mà lúc này ở trong phòng.
“Trụ Cột đối chiến Thượng Huyền?”
Inosuke lom khom ngồi dậy.
Sau đó…
“Hurraaa! Ta cũng muốn đi xem!!”
Hắn nhảy bật dậy rồi điên cuồng chạy ra ngoài.
“Ách! Chờ ta với, Inosuke.”

Lúc này ở trong khu vườn của Điệp Phủ.
Gin cùng Shinobu đứng đối diện nhìn nhau.
“Huấn luyện thế nào đây, Gin-san?”
Nàng rất là hiếu kì, không biết hắn sẽ dùng cách gì để nàng có thể tiến bộ được.
“Trước tiên liền đánh một chầu đã, ngươi sử dụng toàn bộ thực lực cùng tất cả chất độc mà ngươi có để tấn công ta. Cứ xem ta là một con quỷ cần phải tiêu diệt là được rồi.”
Không vòng vo dài dòng, toàn lực đối chiến chính là phương pháp để biết được thực lực của đối phương nhanh nhất và hiệu quả nhất.
Đương nhiên đã hắn yêu cầu nàng làm như vậy thì tất nhiên cũng có tự tin cùng dựa vào.
Thế Giới Giác Ngộ…
Siêu cấp hồi phục và hấp thụ cùng phân giải.
Đó là những thứ mà hắn dựa vào trong lúc này.
Không cần nói tới sức hồi phục cùng khả năng hấp thụ và phân giải của hắn, chỉ riêng Thế Giới Giác Ngộ cũng đủ để Shinobu khó lòng mà đánh trúng hắn rồi.
“Ngươi là đang nói đùa sao, Gin-san?”
Shinobu nghe hắn nói vậy cũng mở to mắt kinh ngạc hỏi.
“Ta không nói đùa, chỉ có làm như vậy thì ta mới biết giới hạn của ngươi ở đâu. Mà ngươi cũng có thể biết được khoảng cách giữa mình và các Thượng Huyền.”
Ngoài những ý tứ trên ra thì hắn cũng muốn cho nàng thấy, độc của nàng đôi lúc cũng sẽ không có tác dụng với một số Thượng Huyền.
Nhất là cái tên háu ăn Douma kia.
Hắn thế nhưng là tận mắt thấy tên kia chén cả núi thi thể trong một thời gian ngắn bằng cách hấp thụ a.
Một số thi thể khác là hắn ăn để cho vui miệng mà thôi.
“Chúng ta chỉ là luyện tập mà thôi, có cần phải đánh tới như vậy không?”
Mặc dù biết hắn rất mạnh, nhưng nàng cũng có chút lo nghĩ trong lòng.
“Kochou Shinobu, hãy thử nghĩ nếu có một ngày tỷ tỷ ngươi vì bảo vệ ngươi mà chết trước mặt ngươi thì ngươi sẽ làm gì?”
Đáp lại vẻ mặt lo nghĩ của nàng chính là giọng nói lạnh nhạt của Gin.
Không khí đột nhiên bắt đầu trầm tĩnh lại.
Thế nhưng Gin cũng không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục nói: “Ngươi, hiện tại chính là một trong những người yếu nhất trong các Trụ Cột, ngươi yếu hơn Kanae, nếu có một ngày phải đương đầu với nguy hiểm, thân là một tỷ tỷ như Kanae thì nàng tất nhiên sẽ ưu tiên bảo vệ một người muội muội nhỏ bé như ngươi hơn là bản thân mình. Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Shinobu bên kia cũng không có trả lời hắn, mà chỉ lâm vào yên lặng, tựa hồ đang trầm mặc suy tư cùng tự hỏi một dạng.
“Đây cũng không phải là vì muốn đả kích cùng chọc giận ngươi, chỉ là chuyện này quả thật rất có thể sẽ xảy ra. Vì chúng ta là bằng hữu nên ta mới không muốn tỷ muội các ngươi hi sinh. Nếu ngươi thật sự muốn mạnh lên để có thể bảo vệ được Kanae thì tới đây đánh ta đi, ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh chân chính của một Thượng Huyền.”
Gin đứng ở nơi đó nói với ngữ khí rất bình tĩnh.
Thật ra hắn vốn cũng đang có ý định trợ giúp cho Kanae nữa, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa về nên liền bắt đầu với Shinobu trước.
Trong ý nghĩ của hắn, nếu hai nàng mạnh lên thì sẽ có năng lực tự bảo vệ chính mình, thậm chí các nàng có lẽ cũng có thể chém giết được Douma cũng biết không chừng.
Tới lúc đó hắn chỉ có việc tập trung đối đầu với Muzan là được.
Một công đôi việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.