Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng tối tăm không có ánh sáng.
Gin đang ngồi xếp bằng minh tưởng ở giữa căn phòng.
Lúc này giọng nói của Shinobu đột nhiên ở bên ngoài vang lên: “Gin tiên sinh…”
Ở bên trong, Gin nghe thấy tiếng gọi liền mở ra hai mắt nhìn về phía cửa phòng hỏi: “Trời tối rồi sao?”
“Đúng vậy, ta đang chờ ngươi đây.”
Âm thanh của Shinobu lại một lần nữa vọng vào.
Gin nghe vậy cũng không chần chừ mà đứng dậy đi ra cửa.
Cạch!
Vừa mở cửa hắn liền thấy được hai thân ảnh thiếu nữ đang đứng đấy chờ hắn, một người đứng đó bình tĩnh mỉm cười nhìn hắn, còn một người khác thì bộ dạng rất ngại ngùng đứng đấy cúi mắt xuống đất không dám ngẩng đầu nhìn.
Hai người chính là Shinobu cùng Mitsuri.
“Ngươi để cho chúng ta chờ thật lâu đâu.”
Lúc này Shinobu mỉm cười nhìn lấy hắn rồi nói.
“À…thật có lỗi, là ta có chút nhập tâm nên không nghe tiếng gọi của ngươi.”
Hắn nhìn hai nàng một chút rồi nói.
“Được rồi, bây giờ liền đi sao?”
Nàng ngước mắt nhìn hắn hỏi.
“Ta không có hành lý gì cả, ngươi dẫn đường đi.”
Gin lắc lắc đầu nói.
Thế là Shinobu bắt đầu dẫn hắn trở về Điệp Phủ.
Ba người xếp thành hàng rời đi, Shinobu đi trước, Gin theo sau, còn Mitsuri thì đi cuối cùng.
Nói về Mitsuri, cô nàng này vừa đi phía sau mà đôi lúc lại lén lút ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hắn một chút rồi lại cúi đầu xuống.
Hai bàn tay của nàng đan vào nhau liên tục cựa quậy không yên, khoé miệng thì cứ mím lại như thể đang muốn nói thứ gì nhưng lại ngập ngừng không mở miệng được, những biểu hiện này cho thấy tâm trạng của nàng hiện tại đang rất kìm nén.
“Gin tiên sinh tại sao lại muốn ở chỗ của ta đây? A…có phải là do ta trong rất xinh đẹp không?”
Shinobu đi ở phía trước bổng nhiên mở miệng hỏi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Hắn liếc mắt phủi nàng một cái rồi nói.
Mà…nàng nói như vậy thật ra thì cũng đúng, nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi.
“Nếu không thì là gì a, ngươi chẳng lẽ có ý đồ với tỷ tỷ ta?”
Không hiểu sao giọng nói của Shinobu đột nhiên hơi có chút nghiêm túc hỏi.
“Không phải, chỗ của ngươi chẳng phải vừa nhận chăm sóc một thiếu niên tên Tanjirou sao? Ta đến đó là vì hắn.”
“Ara? Vậy mà vì một thiếu niên mà đến chỗ của ta a.”
Shinobu ngữ khí có chút thất vọng nói một câu, sau đó lại dùng ánh mắt không hiểu thấu nhìn lấy hắn một chút.
Hai người ở phía trước liên tục trò chuyện cũng không để ý đến thiếu nữ càng lúc càng bị bỏ rơi ở đằng sau.
“Shinobu-chan thật can đảm, vậy mà có thể cùng hắn trò chuyện thành như vậy.”
Mitsuri lúc này trong lòng phải nói là hâm mộ không thôi, nàng cũng muốn nói chuyện với hắn a.
Thời gian hai năm gia nhập Quân Đoàn Diệt Quỷ đã khiến nàng trưởng thành rất nhiều.
Nàng cũng hiểu được lúc trước nàng luôn nhắc lại những kí ức đau buồn của hắn là sai trái đến mức nào.
Mỗi con người khi có những ký ức đau khổ, thì họ luôn muốn giấu nó sâu trong tận đáy lòng không muốn bị nhắc tới.
Thế nhưng lúc ở tuổi 17 nàng vẫn còn sống trong sự bao bọc của gia đình, không biết cái gì gọi là đau khổ thật sự.
Nàng đã vô tình liên tục xát muối vào vết thương của hắn, thậm chí còn tỏ ra thương hại trước mặt hắn. Kia là cỡ nào ngu ngốc cùng không hiểu chuyện.
Đến bây giờ khi nghĩ lại thì nàng cảm thấy hối hận không thôi.
“Mitsuri? Ngươi làm sao đi chậm như vậy?”
Đang lúc nàng có chút thất thần bước đi, thì đột nhiên nghe thấy giọng của Shinobu gọi mình.
Bọn hắn vậy mà chẳng biết lúc nào đã đứng lại chờ nàng đi tới.
“Ách! Xin lỗi Shinobu-chan, ta có chút phân tâm.”
Mitsuri luống cuống vội vàng chạy tới cúi đầu xin lỗi.
“Ngươi ngày hôm nay cứ liên tục thất thần a, cứ như vậy thì làm sao đi làm nhiệm vụ được?”
Shinobu nhẹ giọng đối với nàng nói một câu, mà ánh mắt thì như có như không liếc về phía Gin một cái.
Có lẽ là do cái tên này đi…
“Ta chỉ hơi mệt một chút thôi, ngày mai sẽ khỏi.”
Mitsuri cúi đầu nói, tựa như thiếu nữ bị trách phạt giống như. Mặc cho nàng còn lớn hơn Shinobu một tuổi.
Đơn giản là do Shinobu cũng là một bác sĩ a.
Bác sĩ cái nghề này chính là luôn căn dặn đủ điều, nhất là đối với những người thân cận.
“Được rồi, sau khi trở về thì ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Shinobu cũng đối với nàng không có cách, nên chỉ có thể nói một câu như vậy rồi lại quay người tiếp tục đi tới.

Điệp phủ.
Ngay khi cả ba người bọn họ vừa tiến vào trong sân thì ở phía trước xuất hiện một bóng người.
“Đã lâu không gặp, Gin tiên sinh.”
Kanae từ trong nhà bước ra rồi nhìn về phía Gin rất thành thục mở miệng chào hỏi.
“Chào ngươi, Kanae tiểu thư.”
Gin tất nhiên vẫn còn nhớ thiếu nữ trước mặt này, dù sao cũng chỉ mới hai năm mà thôi.
Dáng vẻ của nàng vẫn xinh đẹp giống như hai năm trước, chỉ là khí chất của nàng lại càng thêm thành thục, xung quanh nàng luôn toả mùi hương của hoa anh đào rất đặc biệt, nó khiến cho người khác cảm thấy rất nhẹ nhàng cùng thanh thản.
“Lúc ta nghe Shinobu nói ngươi đã đến dinh thự của Oyakata-sama và còn muốn trú ngụ tại đây thì ta đã rất bất ngờ đâu.”
Vừa chào hỏi xong thì biểu hiện thành thục của Kanae liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt rất nhiệt tình nói.
“Tỷ tỷ…ngươi vẫn là chờ chúng ta vào trong rồi hẳn nói a.”
Shinobu ngữ khí có chút bất lực nói.
Nàng cảm giác tỷ tỷ của mình dường như bị phát triển ngược một dạng, tuổi thì luôn lớn theo thời gian nhưng tính cách thì vẫn trẻ con như cũ, đôi lúc khiến nàng có chút dở khóc dở cười.
“Ách…Gin tiên sinh mời vào.”
Kanae nghe vậy liền ngượng ngùng quay người dẫn đầu bọn người đi vào nhà.
Sau đó cả ba người bọn hắn liền sắp thành hàng đi theo Kanae vào nhà.
“Kyaaa! Không uống đâu mà!!”
Vừa bước vào cửa không lâu, bọn hắn liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Zenitsu! Nhanh nghe lời Aoi-san uống thuốc đi.”
“Ngươi giỏi thì uống đi, Tanjirou!!”
“Không muốn lấy vợ sao, Zenitsu? Tay nhân teo héo kiểu này ai mà muốn lấy ngươi?”
“Hảaa!!! Mau đưa thuốc cho ta.”
Không cần nhìn mặt Gin cũng có thể biết chủ nhân của hai giọng nói này là ai.
“Lại ồn ào nữa đâu.”
Shinobu đối với việc Tanjirou cùng Zenitsu làm ồn chỉ là mỉm cười cho qua.
“Bọn hắn vừa mới đến vào buổi sáng mà đã làm cho không khí trong nhà sinh động lên hẳn a.”
Mà Kanae thì lại càng không quan tâm chuyện đó, nàng luôn rất thích náo nhiệt đâu.
Sau khi nói xong các nàng cũng không có dừng lại mà tiếp tục dẫn Gin đi lên tầng trên rồi tiến vào một căn phòng khách rộng rãi.
Lúc này người đã im lặng từ đầu đến bây giờ Mitsuri đột nhiên lên tiếng nói: “T-ta cảm giác hơi mệt, ta trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai ta phải đi làm nhiệm vụ rồi.”
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Shinobu cũng chỉ biết khẽ lắc đầu.
Mong chờ một lần gặp lại suốt hai năm, mà bây giờ người thì đang đứng ở trước mặt nhưng vẫn không thể bắt chuyện được.
Vốn Shinobu còn tưởng nàng đã mạnh dạn hơn sau hai năm rồi đâu, không ngờ vẫn còn rất rụt rè.
“Gin tiên sinh đến chỗ của chúng ta thật chỉ là vì Kamado Tanjirou sao?”
Thở nhẹ một hơi, Shinobu xoay người ra nhìn về phía Gin ra hiệu mời hắn ngồi xuống rồi dò hỏi.
“Đại loại là vậy, dù sao thì ta và hắn cũng có chút quen biết, ở cùng người quen vẫn thoải mái hơn một chút. Vả lại ở nơi này của ngươi thú vị hơn nhiều.”
Gin suy nghĩ một chút liền nói bừa một câu.
Hắn cũng không thể nói mình đi theo sau nhân vật chính để thu gặt rau hẹ a.
Nhưng câu cuối của hắn chính là lời thật lòng.
Chuyện sống cùng một đám nhân vật chính chẳng phải sẽ rất thú vị sao?
“Thú vị? Cái gì thú vị.”
Shinobu vẻ mặt có chút vi diệu, trái tim chẳng biết vì sao lại đập mạnh một cái.
Câu nói này quả thật có chút làm cho người ta liên tưởng.
Chẳng những là Shinobu, mà ngay cả Kanae cũng không nhịn được là nghĩ lung tung.
Chỉ là ý nghĩ của nàng có chút không giống với Shinobu mà thôi.
Nàng là đang nghĩ Gin đến đây chính là vì Mitsuri. Dù sao thì hai người này vẫn có một đoạn giai thoại thú vị đâu.
Nghĩ tới đây tinh thần bát quái bên trong Kanae bắt đầu trỗi dậy.
“Ở giữa một đám người thú vị thì tự khắc sẽ thấy thú vị thôi a.”
Đối với câu hỏi của Shinobu thì hắn chỉ là cười cười rồi nói.
“Thật ra ngươi cũng rất thú vị đâu, Gin tiên sinh!”
Lúc này Shinobu đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn mỉm cười đáp lại một câu.
Câu nói này của nàng làm cho người đang ngồi ở bên cạnh mang tâm lý hóng chuyện bát quái Kanae cũng mở to ra hai mắt nhìn lấy.
‘Đây là Shinobu, muội muội của mình sao? Cái vẻ mặt kia là gì a?’
Kanae trong đầu liên tục suy nghĩ, nàng cảm thấy người đang cười một cách hiền dịu trước mắt này tuyệt đối không phải là muội muội của nàng.
‘Mà lại câu nói này có ý gì a, làm lại sao cảm giác nàng đang ngỏ ý điều gì đâu.’
Chỉ trong một khoảnh khắc, Kanae đã suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu.
Đơn giản trong là mười tám năm ở bên Shinobu, Kanae chưa bao giờ thấy muội muội của mình nói ra một câu đầy ám muội như vậy, toàn là chỉ nghe những lời xấu bụng nói móc của nàng mà thôi.
Gin lúc này cũng cảm thấy có chút im lặng.
Hắn cảm giác được “thính ở nơi đâu bay lên lung tung, bay lung tung bay lên không trung” a.
Chỉ là nếu là người khác thì còn có thể tin, nhưng cô nàng này tựa hồ cũng không thể tin cô nàng này được đây, với cái tính cách thích cà khịa người khác như nàng thì chuyện này không thể coi là thật được.
“Ồ hô, ngươi cũng rất thú vị đâu, Shinobu-chan.”
Như thường lệ, đã nhận lấy mà không đáp trả là không con người thật của Gin.
Thả thính sao?
Hắn cũng biết a.

“Trong thời gian tới ngươi liền ở phòng này đi, Gin-san. Căn phòng này bị khuất ánh sáng nên ngươi yên tâm mà sử dụng.”
Shinobu dẫn hắn tới một căn phòng bỏ trống nằm sâu trong một góc ở dưới tầng rồi nói.
Nếu để ý, liền có thể nhận ra bất tri bất giác nàng vậy mà đã thay đổi cách xưng hô với hắn, không còn gọi là Gin tiên sinh nữa mà đã chuyển thành Gin-san.
Còn về căn phòng này, chính là vào lúc ban ngày khi biết được hắn sẽ đến nên nàng cũng đã chọn cho hắn một nơi thích hợp để ở.
“Cám ơn ngươi!”
Hắn nhìn vào căn phòng liền thấy được những vật dụng mới tinh và đầy đủ không thua những căn phòng đang được sử dụng khác, thì cũng đoán ra được đây chính là do nàng chuẩn bị cho mình, nên liền đối với nàng nói tiếng cám ơn.
“Đừng khách sáo, chiêu đãi ngươi cũng là ý muốn của Oyakata-sama. Ngươi đi vào đi, ta cũng phải đi nghỉ ngơi.”
Nghe vậy Shinobu chỉ là nhẹ lắc đầu nói một câu rồi sau đó quay người rời đi.
Khi đi ngang qua một ngã rẽ, nàng bổng nhiên đứng lại rồi đối với trong một góc khuất của hành lang nói: “Ra đây đi Mitsuri, hành động của ngươi thật là quá lộ liễu a.”
“Ách! Shinobu-chan phát hiện ra ta sao?”
Mitsuri từ trong một góc tối đi ra, vẻ mặt có chút ngượng ngùng hỏi.
“Chẳng những là ta thấy, mà hắn cũng đã phát hiện ra ngươi đâu.”
Shinobu thở dài nói.
“Làm sao có thể nha, ta đã nấp rất kĩ mà.”
“Lần sau có theo dõi người khác thì đừng có đưa đầu ngươi ra ngoài như vậy, ngươi không biết màu tóc của mình rất dễ gây ra người khác chú ý sao?”
“Ngạch!”
Mitsuri nghe xong liền vội vàng che lại đầu tóc của mình, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ.
“Không cần thiết phải xấu hổ, ta cũng không phải chê bai tóc của ngươi. Bây giờ thì trở về nghỉ ngơi đi, sắp tới hắn sẽ ở đây, không chạy được đâu mà ngươi lo. Chờ một thời gian nữa thì ngươi lại thử bắt chuyện cùng hắn đi.”
Shinobu nhìn bộ dạng của nàng như vậy thì cũng có chút quan tâm nói.
“Ta có phải rất ngốc không, Shinobu-chan?”
“Ừm, ngốc hết chỗ nói, giờ thì đi ngủ đi.”
“Ây, đừng đẩy a.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.