Trong một hang động tối tăm ở một nơi nào đó. “Cuối cùng cũng thoát. Thật không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.” Gin ngồi dựa vào một vách đá thở phào một tiếng rồi lẩm bẩm. Do phải tập trung tất cả năng lượng còn xót lại để hấp thụ Zou Hakuten và lại có năng lượng dư thừa, nên hiện tại hắn vẫn giữ nguyên thảm trạng cơ thể như lúc nãy. Liếc mắt nhìn xuống dưới bụng mình, mặc dù chỉ còn có hai cặp mắt nhưng Zou Hakuten vẫn dùng nó để truyền đạt sự hận thù của hắn. “Cái này hẳn phải đến ban đêm mới có thể hoàn toàn hấp thụ thân xác của hắn đi. Cái tên này dù chỉ còn nửa cái đầu nhưng vẫn luôn ngoan cường chống cự a.” Đây chỉ là nói hấp thu thân xác mà thôi, sau đó hắn còn phải giải quyết ý chí thù hận của tên này, không thể để tâm trí của mình bị ảnh hưởng được. “Xem ra tới lúc hoàn toàn hấp thụ hắn thì ta không có dư thừa năng lượng để khôi phục, dù sao thì cũng phải chừa lại một chút năng lượng để chạy về a.” Hắn lại nhìn cơ thể của mình một chút, thấy thảm trạng của mình thì cũng cười khổ không thôi. Hiện tại toàn thân của hắn bắt đầu thối rữa, hai cánh tay cũng mất, trên vai trái thì có một cái lỗ máu to tướng nằm ở trên đó do bị một cái băng trụ đâm xuyên. Lần này hắn thật sự là quá bất cẩn, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, ai biết được ở thời gian này Thượng Huyền Nhị lại đi theo đuôi Shinobu cơ chứ. Có lẽ diễn biến cốt truyện đã có chút thay đổi, xem ra trong tương lai hắn cũng không thể tin tưởng toàn bộ vào những thứ hắn đã xem trong anime đâu. Sau khi suy nghĩ về chuyện tương lai một chút, hắn liền nhắm mắt lại tập trung hấp thụ Zou Hakuten. Hiện tại hắn cũng không dám ngủ để hồi phục năng lượng. Nếu không may mà mất tập trung thì mình rất có thể sẽ bị cái tên này nhân cơ hội nổi loạn, trừ phi là hoàn toàn hấp thu hắn vào bụng thì chính mình mới có thể được ngủ ngon lành a. Dù sao thì trước giờ chỉ có trường hợp ngủ rồi ăn hoặc ăn rồi ngủ, chứ làm gì có vụ vừa ngủ vừa ăn. … Trên một tảng đá lớn. Kochou Shinobu đang đứng trước một toà núi nhỏ cao khoảng 3m được làm bằng xương cốt trầm mặc không nói. “Kochou-sama, những Trụ Cột khác đã rời đi rồi.” Một vị trong đội hậu cần tiến đến bên cạnh nàng cung kính nói. “Ừm, ta biết rồi, các ngươi chôn cất những người này cẩn thận.” Shinobu gật đầu nhẹ nhàng nói, sau đó cũng liền quay người lại rời đi cùng những người khác trở về tổng bộ. Bởi vì Oyakata đại nhân đã triệu hồi bọn hắn trở về. Mà thật ra nàng cũng không biết, số lượng xương người ở đây chỉ là do một mình Hantengu ăn mà thôi, còn phần của Douma thì hắn đã ăn đến xương cũng không còn. … Pháo đài vô cực. Bành!! “Ba Thượng Huyền! Cả ba con quỷ Thượng Huyền mà vẫn không thể bắt được hắn?” Đông…đông…đông… Toàn bộ sáu vị Thượng Huyền đều quỳ rạp xuống cúi đầu xuống đất không dám đối mặt với sự giận dữ của Muzan. Mà trong đó có Douma, Hantengu, Gyokko đều đang đổ mồ hôi như mưa, dù là thở mạnh một cái cũng không dám. “Một trăm mười một năm, ta đã tạo ra tổ chức này một trăm mười một năm, để truy tìm Hoa Bỉ Ngạn Xanh các ngươi không tìm được, để tiêu diệt nhà Ubuyashiki các ngươi cũng không làm được. Hiện tại xuất động ba Thượng Huyền vẫn không thể bắt được một con quỷ, các ngươi còn điều gì muốn nói sao?” Lúc này Thượng Huyền Nhất Kokushibou dẫn đầu lên tiếng: “Hạ thần…không còn gì để biện hộ cho tội lỗi của mình.” Theo đó thì Douma cũng cúi đầu lên tiếng: “Thuộc hạ cũng không có gì để nói…xin ngài hãy chặt đầu thuộc hạ.” “Lần này ngươi khiến ta rất thất vọng, Douma! Lần trước để hắn chạy thoát ta đã không tính toán, lần này ngươi vậy mà lại bại triệt để vào tay hắn. Chuyện này thật khiến ta nghi ngờ vào sức mạnh của các ngươi.” Kibutsuji Muzan có chút lãnh đạm nói. Bổng nhiên Gyokko mở miệng nói: “Không phải là chúng ta yếu, mà là tên đó quá mạnh thôi, Muzan-sama!” “Sao?” — QUẢNG CÁO — Muzan nghe vậy liền từ từ híp mắt lại hỏi. “Thằng ngu này!” Ở một bên Akaza nghe thấy tình hình như vậy cũng liền đổ mồ hôi lạnh, chẳng những là hắn ngay cả những người khác cũng như vậy, bọn hắn đều đã mắng tổ tông mười tám đời của Gyokko qua một lượt. “Các ngươi đã nhận bao nhiêu máu của ta mà hiện tại lại nói mình yếu hơn hắn? Máu của các ngươi ít hơn hắn sao? Các ngươi đây là muốn đòi thêm?” Ngữ khí của Muzan càng lúc càng âm lãnh, không khí như bị đông kết một dạng. “Đấy chỉ là ý chí của hắn, hạ thần không bao giờ có ý nghĩ như vậy!” Khi hắn vừa dứt lời, Kokushibou liền mở miệng phủ nhận, cùng Gyokko giữ lấy một khoảng cách. Những Thượng Huyền khác cũng dồn dập làm theo, ngay cả Douma, người luôn hô cùng Gyokko là bằng hữu, ngay lúc này cũng cùng hắn rũ sạch quan hệ. “?” Gyokko một mặt mộng bức. Ta nói không đúng sao? Ta thật sự yếu hơn hắn a… “Ngươi nói ngươi yếu hơn hắn sao? Đã ngươi yếu như vậy thì ta giữ lại ngươi làm gì?” Chỉ một cái chớp mắt, không một tiếng động phát ra, trên tay Muzan đã cầm lấy đầu của Gyokko và nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi. “K-không phải như vậy, chủ nhân! Ý của thuộc hạ chính là thuộc hạ sẽ đi săn giết những trụ cột kia và ăn thịt bọn hắn để gia tăng sức mạnh, sau đó sẽ tìm tên kia báo thù rửa hận, bắt hắn về đây cho ngài xử lý.” Gyokko hoảng sợ lập tức gọi Muzan là chủ nhân, hắn biết vừa nãy hắn nói sai, nên liền vội vàng sữa lại. May mắn là ý nghĩ trong đầu của hắn cũng không phải muốn thêm máu, nếu không hắn thật sự lạnh thật a. “Ồ…thật vậy sao?” “L-là thật, thưa chủ nhân!” “Như vậy sắp tới nếu ngươi không giết được một tên trụ cột nào thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.” “V-vâng, hạ thần đã hiểu!” “Tốt!” Muzan ném đầu của hắn sang một bên. Sau đó hắn nhìn xuống thân ảnh già nua đang quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy nói: “Hantengu…” “Híiiiii, hạ thần xin nhận trừng phạt.” Hantengu run rẩy càng thêm dữ dội, nếu hắn là người hình thường chắc hẳn đã tè ra quần đi. “Ngươi bây giờ đã trở thành phế vật! Còn gì để trân trối nữa không?” “Chủ thân tha mạng…chủ nhân tha mạng… hạ thần còn có thể cảm nhận được một tia liên kết với Zou Hakuten, hắn còn chưa hoàn toàn bị phân giải ý chí nên hạ thần có thể cảm nhận được hắn. Hạ thần còn giá trị để ngài lợi dụng a.” Hantengu hoảng loạn nói ra. “Ồ!? Hiện tại hắn đang ở đâu?” Hantengu đổ mồ hôi lạnh không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì dù hắn thật sự cảm nhận được một tia liên kết, thế nhưng là cũng không thể biết được vị trí chính xác được, chỉ có thể đại khái cảm nhận được người kia đang ở phương hướng nào mà thôi. “H-hắn hiện tại hẳn vẫn còn ở xung quanh chiến trường.” “Hẳn là? Ngươi không thể xác định chính xác sao?” Muzan ánh mắt loé lên một vệt ý lạnh. “Vâng, mặc dù không thể xác định chính xác nhưng ta có thể cảm nhận được phương hướng của hắn, chỉ cần ngài cho hạ thần một thời gian, hạ thần sẽ có thể tìm ra hắn. Với lại Zou Hakuten cũng không phải dễ dàng hấp thụ như vậy, hạ thần suy đoán hắn rất có thể sẽ rơi vào trạng thái điên loạn trong thời gian cùng ý chí của Zou Hakuten giằng co, có khi còn sẽ bị phản phệ ngược lại, đến lúc đó chỉ cần hạ thần tìm thấy hắn liền sẽ dễ dàng bắt được hắn mang về cho ngài xử lý.” Hantengu cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, hắn liền ép sát cả người xuống đất điên cuồng biện hộ cùng cầu xin. Mọi chuyện hắn nói có vẻ sẽ đúng, nhưng đó chỉ đúng với những con quỷ bình thường mà thôi, còn Gin thì với lượng tinh thần lực nhiều hơn mức bình thường quá nhiều kia, thì sẽ là một chuyện khác. Thế nhưng mặc kệ là hắn hay Muzan thì đều không biết chuyện này. — QUẢNG CÁO — Thấy biểu lộ sợ hãi của Hantengu như vậy, Muzan trong mắt liền loé lên một tia chán ghét. Thế nhưng là hắn hiện tại đang rất bận rộn, nên vẫn còn cần những tên này làm việc cho mình. “Được, ta cho ngươi thời gian, nhưng ngươi nên nhớ một điều là sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn, đừng để nó vượt qua giới hạn này! Từ hôm nay về sau các ngươi phải liều mạng để phục vụ ta hơn nữa, phải săn giết càng thêm nhiều người hơn nữa!” Nói xong hắn liếc nhìn tất cả bọn hắn một cái, sau đó liền biến mất. Thân hình của Muzan vừa biến mất trong nháy mắt thì thân thể Douma, Akaza, Hantengu, Gyokko liền nổ tung biến thành mưa máu, nhuộm đỏ cả căn phòng. “Lần này coi như là trừng phạt! Lần sau thì đừng mong mà sống sót!” Giọng nói của Muzan đột nhiên vang vọng khắp không gian. Không khí trong căn phòng yên tĩnh như chết. Thượng Huyền Nhất Kokushibou cùng Thượng Huyền Lục Gyuutarou vẫn còn quỳ tại chỗ không dám nhúc nhích. Sau một hồi lâu thì bọn hắn mới dám đứng dậy, Kokushibou liếc nhìn bốn vũng máu đang nhúc nhích liền rút đao chém một cái. Cả căn phòng đều bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, ngay cả Gyuutarou cũng hứng đạn mà bị cắt thành nhiều mảnh. “Các ngươi làm cho tốt vào!” Thả lại một câu, Kokushibou liền được Nakime đưa ra ngoài pháo đài. Cũng không trách hắn tức giận như vậy. Không có lỗi vẫn bị chửi thì ai mà không cáu cho được. Chỉ là đáng thương nhất vẫn là Gyuutarou cùng Akaza. Bọn hắn mới không liên quan trực tiếp đến chuyện này a. … Tối đến. Sau một ngày cố gắng thì cuối cùng hắn đã hoàn toàn hấp thụ lấy Zou Hakuten, còn lại chỉ là chờ phân giải mà thôi. Nhưng là hiên tại hắn cũng không có thời gian này, hắn phải dùng một chút năng lượng ít ỏi còn lại để chạy về thành phố Asakusa, lúc đó thì hắn mới được coi là đã an toàn đi. Lê lếch thân xác tồi tàn điên cuồng chạy một đêm, khi trời gần sáng thì hắn cuối cùng cũng lén lút về đến biệt thự của Tamayo. Tại sao nói là lén lút? Đơn giản là bộ dạng của hắn hiện tại nếu không lén lút mà để cho người khác nhìn thấy liền sẽ gây rất nhiều chú ý. Thật ra đó chỉ là cách nói tránh mà thôi, chứ người bình thường mà gặp hắn bây giờ thì chỉ có nước bị doạ đến bể mật đi mà chết đi. Đông đông đông… Đứng trước cửa nhà, hắn liên tục dùng đầu để gõ cửa. Hắn hiện tại đang rất mệt mỏi, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bởi vì trong đầu của hắn đang rất loạn, cái tên Zou Hakuten kia mặc dù đã có thể coi là đã chết nhưng ý chí của hắn vẫn luôn điên cuồng chống phá Gin. Khiến tinh thần của hắn luôn trong trạng chạm đáy a. “Là Gin sao?” Lúc này trong nhà vang lên giọng nói của Tamayo, nàng hiện tại đích thân đi ra mở cửa cho Gin vào. Thật ra đây chính là nàng giành đi mở, nếu là bình thường thì làm việc này sẽ là Yushirou. Cánh cửa cuối cùng mở ra, Gin đang tựa đầu vào cửa liền bị mất thân bằng mà ngã nhào tới. Rầm! Cả người của hắn ngay lập tức liền ngã đè lên người Tamayo, khiến nàng không kịp đề phòng mà cũng bị ngã ra đằng sau. “Yo! Cứ ngỡ là đã trôi qua thật lâu đâu. Đêm qua quả thật là một đêm dài a.” Hắn nằm áp trên người nàng, dùng giọng nói thiều thào đối với nàng lên tiếng. “N-ngươi làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?” Tamayo đột ngột bị đè lấy nên có chút sững sờ theo phản xạ mà nhắm lại hai mắt. Thế nhưng một lát sau khi nàng mở mắt ra và nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của hắn thì liền kinh hãi kêu lên. Nàng vội vàng ôm lấy hắn đỡ dậy, vẻ mặt vốn đã trắng bệch của nàng khi gặp hắn như vậy cũng liền chuyển thành tái nhợt cùng xanh xao. “Haha…không có gì, chỉ là bị xiên, bị ngộ độc thực phẩm cùng với bị trúng độc thôi, không có vấn đề gì. Ngủ một giấc liền khỏi a!” — QUẢNG CÁO — Hắn cảm nhận được hơi ấm của nàng liền mới có thể trút được gánh nặng trong lòng. Đây là tín hiệu cho thấy hắn đã an toàn a, vậy là hắn đã có thể chăn ấm nệm êm rồi. Thế là hắn liền nằm trong lòng của nàng mà thiếp đi. Mà Tamayo lúc này cũng không có để ý nhiều như vậy, nàng trong lòng cũng loạn thành một bầy, vội vàng lật cả người hắn lại xem xét vết thương. Nàng lúc này vậy mà lại quên hắn là quỷ. Cũng quên lấy chuyện chỉ cần hắn ngủ một giấc liền sẽ khôi phục. “Yushiro!!! Mau tới đây!” Nàng hướng về tầng hầm kêu to một tiếng. Mà ngay lúc Gin vừa ngủ thiếp đi. Không một ai phát hiện trong trái tim của hắn bắt đầu có dị động. Làn sương mù màu xám tro kia vậy mà bắt đầu chuyển động hơi co rúc về phía trung tâm một chút. Mà ở bên trong làn sương lúc này, xung quanh như có tinh hà lưu chuyển, thu hút ánh mắt nhất chính là quả cầu màu vàng ở trung tâm, nó toả ra một luồng ánh sáng vàng nhạt bao trùm lấy toàn bộ những sương mù màu xám kia tạo thành một bức tường mỏng, tựa như là muốn bảo vệ và ngăn cách nó với thế giới bên ngoài vậy. Chỉ là tấm màn bảo vệ này duy trì không bao lâu liền trở nên nhạt dần rồi biến mất. Mọi thứ lại trở lại bình thường. … Lúc này ở trong một căn phòng. Gin lờ mờ mở ra hai mắt nhìn lên trần nhà. Ân, căn phòng quen thuộc, mùi hương quen thuộc… “Tỉnh rồi?” Lúc này đột nhiên có một giọng nói ở bên cạnh hắn vang lên. Tamayo ngồi ở bên cạnh giường của hắn đọc sách, chỉ là ánh mắt của nàng luôn liếc về phía hắn, nếu không thì làm sao lúc hắn vừa tỉnh là nàng liền phát hiện ngay được. “Ngươi làm sao ở đây? Đừng nói là lo cho ta đấy.” Gin khi thấy nàng ngồi trong phòng mình liền lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi lấy. “…” “Này này, thật hả? Phốc ha ha, ta là quỷ mà, ngủ một giấc liền hồi phục ngay.” Tamayo nghe hắn nói vậy liền đỏ mặt cúi người xuống ra vẻ đang chăm chú đọc sách không nghe thấy gì. Mà những lời của hắn lại làm nàng nhớ lại 3 ngày trước lúc hắn vừa trở về. Lúc đó nàng thật sự có chút hoảng, cả người lo lắng không thôi, cho đến khi được Yushiro nhắc nhở thì nàng mới nhớ ra hắn là quỷ. Khi đó nàng thật sự xấu hổ muốn chết, nhất là Yushiro luôn dùng ánh mắt kì quái nhìn lấy nàng, khiến nàng cả người không được thoải mái, nên nàng mới chạy tới đây để tránh né hắn. Mà tại sao nàng lại nghĩ việc chạy tới phòng hắn liền có thể tránh né, thì chỉ một mình nàng biết mà thôi. Tâm tư của nữ nhân mà…chính họ còn không hiểu nổi thì làm sao người khác hiểu cho được. Gin nhìn thấy nàng đọc mãi một trang sách có vài dòng chữ mà không chuyển trang, thì cũng liền bó tay. Nhưng hắn cũng không có chọc thủng hành vi của nàng mà bắt đầu hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?” “Ba ngày.” Tamayo nhàn nhạt đáp tựa như không hề quan tâm đến hắn một dạng. “Ba ngày sao? Cũng không sai biệt lắm…” Năng lượng của hắn đã phục hồi hoàn toàn, hiện tại chỉ còn có việc tập trung phân giải Zou Hakuten, cùng ma diệt ý chí còn sót lại của hắn mà thôi. Thế nhưng chuyện này cũng không phải một sớm một chiều liền có thể làm được. Mà trước khi làm những việc này hắn còn phải giải quyết một chuyện nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]