“Ái chà chà, Gyokko thật là một người chu đáo a, ngươi thấy ta nói đúng không Hantengu?” Douma ngóng mắt nhìn phía xa một chút, rồi quay đầu nhìn gã tí hon đang run rẩy ở dưới đất mỉm cười nói. “Híiii, đ-đúng vậy, Douma-sama.” Người tí hon Hantengu bị Douma đột nhiên hỏi liền giật mình run lẩy bẩy đáp. “Ngươi không cần sợ hãi a, chúng ta đều là bằng hữu tốt của nhau đâu. Giờ thì chúng ta cần phải ăn thật nhanh để bổ sung năng lượng thôi, để bọn hắn đợi lâu thật sự là không có chút ý tứ mà.” Douma thấy hắn bị hoảng sợ nên liền có chút khuyên bảo, sau đó lại liếc mắt nhìn nhìn sang một núi “đồ ăn” ở bên cạnh rồi nói. “Những người này vậy mà con sống a, thủ pháp của Gyokko cũng thú vị đó chứ. Hôm nào phải nhờ hắn làm cho ta một cái cây thiếu nữ để trong phòng mới được.” Hắn đi tới đống “đồ ăn” kia nhẹ nhàng sờ lên người bọn họ, khi cảm nhận được bọn hắn còn hít thở thậm chí còn có người còn có thể di động ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn, thì ngay lập tức mở miệng thán phục. “Này này Hantengu, chỗ này nam nhân về ngươi, nữ nhân về ta. Ngươi cũng nên ăn một chút để có sức mà chiến đấu. Dù sao thì cái phân thân kia của ngươi cũng ra rồi a, không ăn là không có sức mà đánh đâu đấy.” Douma nhìn một chút rồi quay sang mỉm cười nhìn Hantengu và bắt đầu phân phối “thức ăn”. “Đ-đa tạ, Douma-sama…nhưng là trẻ em thì thế nào?” “À…vẫn chia theo cách ta nói đi.” … Xuỳ…xuỳ…xuỳ… Trên một đống đổ nát của một ngôi làng… Không! Phải nói là cả ngôi làng đều bị tàn phá thành một đống đổ nát mới đúng. Trên đó đứng lấy hai thân ảnh thấp bé đang trò chuyện cùng nhau. “Lũ quỷ đang điên cuồng tấn công những ngôi làng. Cứ tiếp tục thế này sẽ không đến kịp mất a.” Shinobu nhìn ngôi làng bị tàn phá, cả người có chút trầm trọng nói. Khi nàng cùng Muichirou gặp mặt rồi cùng quay lại thì liên tiếp gặp những ngôi làng bị quỷ tấn công cùng sát hại. Đây đã là ngôi làng thứ ba mà bọn hắn gặp phải và cũng là ngôi làng bị thiệt hại nhiều nhất. Trong làng hầu như không có một người sống sót. “Chúng ta nên tập trung săn giết Thượng Huyền.” Ở một bên, thiếu niên Muichirou sau khi im lặng hồi lâu thì cuối cùng cũng lên tiếng bằng một ngữ khí lạnh nhạt. Đối với hắn việc giết những Thượng Huyền là quan trọng hơn tính mạng của những người bình thường này, chỉ cần nhanh chóng tiêu diệt chúng thì những thiệt hại như vậy sẽ kết thúc. Nhưng chuyện này đối với Shinobu lại là một vấn đề rất khó để lựa chọn. Nàng cũng không có tâm thái vô cảm như Muichirou, nàng…là có ý chí của riêng mình, ý chí của nàng chính là bảo vệ những người khác khỏi lũ quỷ. Thế nhưng là phía trước còn có một người đang chờ nàng trợ giúp, người kia mặc dù là quỷ, thứ mà nàng ghét nhất, thế nhưng hắn lại là người đã cứu người tỷ tỷ yêu quý của nàng, chỉ duy điều này thôi nàng đã không thể bỏ mặc hắn rồi. Dù cho nàng gặp hắn không nhiều, nhưng mỗi lần gặp phải hắn đều khiến nàng cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác, cảm giác đó luôn đeo bám nàng trong suốt khoảng thời gian sau đó. Trong suy nghĩ của nàng, hắn hoàn toàn không giống với những con quỷ mà nàng từng gặp. Hắn chính là hi vọng cho giấc mơ người cùng quỷ có thể chung sống với nhau của tỷ tỷ của nàng. Mà đương nhiên giấc mơ của tỷ tỷ nàng cũng là giấc mơ của nàng. Thế nhưng trong một số trường hợp giấc mơ đều cần phải có động lực cùng lý tưởng để thực hiện a. “Kochou-san đang làm mất thời gian của chúng ta đấy. Đã ngươi không có quyết định thì ta sẽ đi trước.” Muichirou thấy nàng liên tục chần chừ liền không có kiên nhẫn mà nói một câu. “Ngươi đi hội hợp với những người khác trước. Nếu gặp phải Thượng Huyền thì đừng có bồng bột mà đối đầu trực diện, mà hãy câu giờ chờ những người khác đến hỗ trợ. Ta sẽ đến sau.” Shinobu nghe vậy cũng cắn răng nói một câu, nàng vẫn là không thể trơ mắt nhìn những người dân bị tàn sát mà trong khi nàng vẫn có thể cứu được bọn hắn như vậy được. Đây chính là lý tưởng của nàng cùng tỷ tỷ khi tham gia Quân Đoàn Diệt Quỷ, là động lực để cho các nàng chiến đấu, nàng không thể vì cảm xúc của bản thân mà phản bội nó được. Đôi lúc chúng ta vẫn luôn bị đẩy vào trường hợp phải chọn lựa một trong hai. — QUẢNG CÁO — Được cái này thì mất cái kia. Nếu nàng chọn cấp tốc đi hỗ trợ Gin thì coi như đã tự mình đánh mất động lực chiến đấu, đánh mất cả nhân tính của một con người a. Cuối cùng nàng cắn răng một cái nhảy lên bay lên cao rồi biến mất vào rừng cây. Mà Muichirou vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, lãnh đạm nhìn theo bóng lưng của nàng một chút rồi cũng nhảy vào rừng cây mà biến mất. … Ở một khoảng cách khá xa tính từ ngọn núi Sarigi. Một tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong bóng tối. “Hah…hah…” “Thật yếu đuối a. Mặc dù rất muốn chơi đùa cùng ngươi thêm một chút nữa nhưng thật đáng tiếc ta hiện tại đang có việc gấp, cho nên ngươi hiện tại liền đi chết đi!” Thượng Huyền Tam Akaza nhìn thân ảnh đang quỳ ở trước mặt, biểu cảm mất hứng thú nói. Mà người đang quỳ không ai khác chính là Viêm Trụ Rengoku Kyoujurou! Mặc dù bị áp đảo hoàn toàn trước sức mạnh khủng khiếp của Akaza, nhưng hắn vẫn không lộ ra một chút biểu cảm gì gọi là sợ hãi. Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như vậy dùng tay trái che lại vết thương ở bụng, nhìn thẳng về phía Akaza. Mắt thấy Akaza xông tới muốn đấm nát đầu mình, Kyoujurou vội vàng muốn đứng lên tránh né. Nhưng là… “Chân…gãy rồi?” Cảm giác đau đớn chạy khắp cơ thể khiến hắn trong vô ý vậy mà không thể cảm nhận nổi chân mình đã bị đánh gãy. Thấy tình thế không thể tránh né, Kyoujurou cắn răng dùng một tay nắm lấy Nhật Luân Đao chém tới. “Khà khà…vô dụng!” Akaza cười lạnh dùng một đấm ngăn trở lại nhát chém của Kyoujurou, một cái khác liền nhắm thẳng vào đầu hắn đánh xuống. “Mẫu thân…phụ thân…Senjurou…thân thể ta không thể động được…xem ra ta không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi…” Kyoujurou hai mắt loé lên vẻ tiếc nuối, nhìn lấy nắm đấm đang ngày càng to dần trong ánh mắt. Sưu! Phốc xuy! “Hơi Thở Của Nước Thức Thứ Hai – Thuỷ Xa!” Đúng lúc này, trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện vệt chém màu xanh lam kéo theo một dòng thuỷ lưu cắt đứt cánh tay của Akaza, sau đó chỉ thấy đầu óc quay cuồng một chút, lúc trở lại bình thường thì đã cách Akaza một khoảng cách rồi. “Cám ơn đã cứu mạng a, Tomioka-dono!” Không cần nhìn hắn cũng biết người cứu hắn là ai, nên liền lên tiếng nói cảm tạ. “Còn chiến đấu được chứ?” Đáp lại hắn chỉ là câu nói có chút lạnh nhạt của Giyuu. “Có thể, chỉ là ta cần ngươi câu giờ thêm một chút, ta phải nắn lại xương chân.” Kyoujurou xem xét thân thể mình một chút rồi nói. Những vết thương thế này chỉ cần cho hắn một chút thời gian nắn lại xương khớp rồi sau đó dùng hơi thở để hỗ trợ liền có thể tiếp túc chiến đấu thêm một thời gian ngắn nữa. “Được!” Giyuu nhẹ gật đầu, rồi đứng thẳng người lên nắm chặt Nhật Luân Đao, chăm chú nhìn về kẻ địch phía trước. “Chậc! Lại một tên khác đến cản đường. Như vậy ta đành phải trong thời gian ngắn giải quyết các ngươi rồi!” Akaza nhìn vào vết cắt trên tay mình, có chút cau mày nói. Sau đó hắn bắt đầu dậm mạnh chân xuống đất thủ thế: “Phá Hoại Sát – La Châm!” Mặt đất dưới chân hắn xuất hiện một cái kim la bàn lớn hình bông tuyết, một luồng áp lực vô hình từ trên thân hắn toả ra xung quanh, khiến Giyuu cùng Kyoujurou cảm thấy trong lòng nặng nề. … — QUẢNG CÁO — Ầm ầm ầm… Ong ong… Những tiếng nổ mạnh liên tục truyền đến, từng con mộc long há miệng đối với Gin phát ra từng đạo kinh khủng sóng âm. Những sóng âm này có thể khiến hắn tạm thời bị điếc và làm chậm suy nghĩ của hắn lại. Là một loại chiêu thức rất phiền phức. “Hyo! Chiêm ngưỡng những chiếc vẩy cứng hơn cả kim cương của ta đi. Cơ thể của ta chính là nghệ thuật. Ngươi chính là người thứ 4 thấy được hình dạng này của ta a.” Đang lúc Gin bân bịu tránh né các sóng âm thì một con mỹ---, à không, một con quỷ nhân ngư từ trên cao lao xuống giơ lên nắm đấm đối với hắn đấm xuống. Thấy thế hắn cũng liền quay người đấm ra một đấm ngăn trở. Chỉ là khi nấm đấm của hắn vừa chạm vào nấm đấm của Gyokko. Thì một nửa cánh tay của hắn lập tức nổ tung biến thành những con cá nhỏ văng tung toé ra đất. Bành! Gin hai mắt hơi co lại, hắc khí dâng trào bao phủ lấy chân, sau đó nhanh chóng xoay người đá ngang, đánh bay con quỷ nhân ngư này. Coong!! Một tiếng trầm đục tựa như kim loại va chạm vang lên… “Hyo hyo hyo…ta chẳng phải đã nói vảy của ta còn cứng hơn kim cương rồi sao? Mà ngươi thấy những chú cá kia có đáng yêu không? Bất cứ thứ gì mà nấm đấm ta chạm vào đều sẽ bị biến thành những con cá a, đây mới chính là nghệ thuật!” Gyokko bị đánh bay ra đằng xa, dùng tay vuốt vuốt nơi bị đá rồi cười đắc ý nói. “Quả nhiên vẫn là không thể sánh được với đao thật a.” Gin thấy đòn của mình không thể cắt cơ thể của Gyokko cũng không quá kinh ngạc. Lần đầu sử dụng những hắc khí này mà đạt được hiệu quả như vậy đã là rất tốt. Chỉ là lúc này thể lực của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng hạ xuống, hồi phục càng lúc càng chậm khiến hắn phải liên tục né những đòn tấn công liều chết của bọn hắn để tiết kiệm năng lượng. Dù sao chỉ cần hắn chậm lại một nhịp là sẽ bị cái tên điều khiển mộc long kia cho hắn câm lặng liên tục a. Nhắc tới cái tên điều khiển nhưng con mộc long kia… Không lâu lúc nãy, hắn tận mắt thấy một tên trong số chúng cắn nuốt hết ba tên còn lại và rồi hình thành ra một phân thân mới. Mà phân thân này lại có thể sử dụng tất cả các năng lực của nhưng phân thân trước đó khiến hắn luôn rơi vào tình thế tiến lùi khó khăn. Oanh! Lúc này lại một tia lôi điện to như thùng nước từ trên trời giáng xuống nhắm ngay vào đỉnh đầu của hắn. “Moá!” Gin lần này không nhịn được mà mắng to một tiếng, lại liếc nhìn tên nhóc kia đang được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp những cây đại thụ liền cảm thấy cả người đều không tốt. Các ngươi có thể nào khi đánh với ta lộ ra một chút bất cẩn được không? Làm sao khi đánh với ta tên nào cũng đều chơi cái bài rút đầu vào mai rùa thế này? Làm ơn khinh thường ta một chút đi, ta không nguy hiểm như các ngươi tưởng đâu! Đừng nghe tên Muzan kia nói bậy! Càng nghĩ hắn càng biệt khuất không thôi. Chẳng lẽ hiện tại hắn phải sử dụng lá bài tẩy của hắn sao? Kia chính là hắn dùng để chơi Muzan a. Mắng là về mắng, nhưng hắn vẫn là không chịu nhượng bộ. Dùng chân dậm mạnh một cái. Một đoàn hắc khí từ dưới mặt đất dâng lên quá đầu hắn, tạo thành một hình cầu ngăn cản những tia sét kia. “Liên tục sử dụng hơi thở kiểu này sẽ không thể trụ được lâu được.” Những hắc khí này chính là hắn dùng hơi thở của mình mà có, mà để sử dụng trong phạm vi rộng như vậy thì tất nhiên là cần phải tốn rất nhiều sức lực. — QUẢNG CÁO — Và hắn phải liên tục sử dụng nó để tránh đòn cùng tấn công nên dẫn đến thể lực của hắn hao hụt đi rất nhiều. ‘Không còn nhiều thời gian nữa. Vậy liền liều một lần…phải nhanh chóng vô hiệu tên nhóc kia.’ Hắn hít một hơi thật sâu… Lần này hắn sẽ dùng toàn lực, mặc dù có thể sẽ khiến cho cơ thể hư hại nhưng đây là cách duy nhất ở hiện tại có thể nhanh chóng tiếp cận được tên kia. Sau đó… Oanh!! Thân ảnh Gin như vượt qua giới hạn một dạng, hắc khí loé lên một cái sau đó cả người hắn liền biến mất tại chỗ. Sưu! Sưu! Sưu! Gyokko trợn to mắt nhìn Gin hoá thành một đạo hắc quang xuyên qua xoắn nát tất cả mộc long. Sau đó trong nháy liền đã đi tới trước mặt hắn. “Cái quỷ----!?” Oành! Ngay khoảnh khắc đó hắn chỉ cảm nhận được một bàn tay bóp chặt lấy khuôn mặt hắn, sau đó hắn liền không có một chút sức phản kháng cả người ngã ra đằng sau đập mạnh xuống đất rồi tầm mắt hắn bắt đầu lâm vào hắc ám. Sau khi đập nát đầu của Gyokko, Gin cũng không dừng lại mà lao thẳng đến cái kén làm bằng những gốc đại thụ kia. Miệng và mũi hắn bắt đầu chảy ra đại lượng máu tươi, đây là do phổi hắn đã xuất hiện tổn thương gây ra. Rắc rắc… Như bẻ cành khô một dạng, tầng tầng lớp lớp phòng ngự trong tức khắc bị xoắn nát. Khi tầng phòng ngự cuối cùng bị phá, Zou Hakuten cũng mở to hai mắt nhìn lấy, mặc dù kinh ngạc đến tột độ nhưng hắn cũng không phải là Gyokko tên kia nên liền ngay tức khắc làm ra phản ứng đến. Đông…đông! Zou Hakuten liên tục gõ hai lần vào những cái trống sau lưng. Cuồng Áp Minh Ba! Vô Gian Nghiệp Thụ! Hắn há miệng đối với Gin phát ra một đạo kinh khủng âm ba. Cùng lúc đó dưới chân hắn cũng phóng ra hàng loạt đầu mộc long khổng lồ hướng Gin táp tới. Đòn tấn công bằng âm ba lần này thế nhưng là kinh khủng hơn những lần trước rất nhiều. Nó lập tức đánh tan tất cả hắc khí đang bao bọc lấy Gin, nhưng cũng chỉ là đánh tan ở những nơi trong phạm vi công kích của nó mà thôi, còn ở dưới mặt đất thì không. Gào! Gào! Gào! Phốc…phốc…phốc… Mặt đất trong phạm vi 10m được bao phủ bởi vô số hắc thứ, chúng từ dưới đâm lên xuyên thủng những đầu mộc long, cố định nó tại không trung. Mà Gin lúc này hai mắt sung huyết, đầu óc ong ong hai tiếng, thất khiếu của hắn chảy ra đại lượng máu tươi, tất cả những thương tổn này cũng là do đòn âm ba của Zou Hakuten gây ra. Lại thêm thân thể của hắn lúc này cũng không tốt lắm, làn da của hắn đã ướt đẫm toàn máu và máu do những mạch máu không chịu nổi áp lực mà vỡ ra. Nhưng đã tiến được đến đây thì đã không có lý do để hắn dừng lại, hắn vươn ra bàn tay đầy máu bắt lấy khuôn mặt đang ngơ ngác, vẫn không hiểu tại sao hắn còn có thể cử động được ngay khi trúng một đòn trực diện như vậy. “T-tại sao? Tại sao ngươi còn có thể giữ được ý thức?” Zou Hakuten lúc này thật sự mộng bức, mặc cho Gin áp sát cũng không làm ra phản ứng tới. Thế nhưng Gin cũng không có thời gian mà trả lời hắn. Sau đó chỉ nghe thấy… Oanh!!! Một tiếng nổ lớn vang lên. Tầng tầng lớp lớp đại thụ do Huyết Quỷ Thuật của Zou Hakuten biến ra ầm ầm đổ xuống, bụi đất phóng lên mù mịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]