Chương trước
Chương sau
“Mitsuri tiểu thư, ngươi có biết hiện tại biểu hiện của ngươi đang rất lạ không?”
Kanae nhìn biểu lộ của nàng liền có chút buồn cười nói.
“C-có sao? Ta vẫn rất bình thường a.”
Mitsuri lắp bắp nói.
Shinobu không nhịn được liền chen vào nói: “Như vậy, ngươi làm sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Với lại lúc nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, ngươi có chuyện gì giấu chúng ta sao?”
“K-không có a, ta chỉ là đang tưởng tượng ra bộ dạng đáng sợ của con quỷ kia nên mới như vậy mà thôi. Những lúc thế này chỉ cần ăn một chút liền tốt trở lại.”
Mitsuri bị ép hỏi nên có chút hoảng nói.
Kanae cùng Shinobu nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau.
Một thiếu nữ bình thường đối với quỷ sợ hãi, tựa hồ cũng không phải là chuyện gì lạ nha, thế nhưng hai nàng vẫn cảm thấy lạ lạ, nhưng lại không biết cụ thể là lạ ở điểm nào, nên cuối cùng cũng không nói cái gì.
Lúc này Kanae liền mở miệng nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta liền đãi ngươi một bữa. Sau đó ngươi hãy suy nghĩ kĩ lại chuyện gia nhập nhé.”
Mitsuri vội gật đầu: “Ta biết rồi! Ta sẽ cân nhắc thật kĩ. Mà có thật là mọi loài quỷ đều tàn ác không, Kanae tỷ?”
Kanae nghe vậy cũng trả lời nàng: “Đa phần quỷ đều khát máu và ăn thịt người. Nhưng cũng sẽ có một số trường hợp đặc biệt, một vài con quỷ sẽ không ăn thịt người.”
Nàng nghĩ đến hai năm trước gặp phải thân ảnh tóc trắng kia, theo như lời của Oyakata đại nhân nói với nàng sau đó, thì hắn tựa hồ có chút quan hệ mật thiết với Quân Đoàn Diệt, nên sẽ không xấu.
“Nhưng biến thái vẫn là có!”
Lúc này Shinobu đột nhiên chen miệng vào nói.
“Shinobu…”
“Rồi rồi, hắn là quỷ tốt, quỷ thiện lương, quỷ hiền lành…hắn đã cứu mạng của ngươi.”
Shinobu bị tỷ tỷ nhắc nhở liền bắt đầu nói như trả bài một dạng, tựa hồ nàng rất quen thuộc với tình huống này vậy, chỉ là khi vừa dứt câu thì trong lòng nàng liền bồi thêm một câu: “Nhưng hắn vẫn là biến thái vì bóp ngực ta, còn chê ta nhỏ…”
“Thật sao? Cái kia nếu ban đầu con quỷ đó là rất tốt, sau đó bị tình thế ép buộc mà phải giết người thì làm sao?”
Đột nhiên nghe những lời như vậy, Shinobu có chút kì quái nhìn nàng một chút, rồi trả lời: “Chúng ta không phải là người phán xét hay xét xử quỷ nên sẽ không quan tâm những chuyện đó. Nhiệm vụ của chúng ta chính là nếu gặp phải một con quỷ thì sẽ chịu trách nhiệm giết chết nó, còn nếu không giết mà lại tha cho nó thì đó là làm trái quy tắc, tất nhiên sẽ bị trừng phạt.”
Giọng nói nàng có chút nhàn nhạt, làm một kiếm sĩ diệt quỷ thì giết quỷ là nhiệm vụ của bọn hắn, trừ phi có mệnh lệnh mới không giết mà thôi.
Hoặc có thể xử lý theo cảm tính nhưng phải chịu tất cả trách nhiệm cho sự mềm lòng nhất thời của mình.
Trách nhiệm ở đây đôi khi cũng không phải là hình phạt đau đớn về thể xác hay gì, mà chỉ là gánh nặng tinh thần cùng cảm giác dằn vặt của tội lỗi mà thôi.
Nghe thì rất nhẹ nhàng nhưng đôi khi những dằn vặt tinh thần còn khủng khiếp hơn dằn vặt về thể xác rất nhiều.
Bởi vì cảm giác bị tín ngưỡng cùng niềm tin phản bội thật không phải người bình thường có thể chịu được, đó chính là ám ảnh cả đời.
Mitsuri nghe nàng nói như vậy liền trong lòng cầu khẩn: “Tuyệt đối không nên là ngươi gây ra chuyện này a, đại thúc!”
Nàng đương nhiên biết vị đại thúc kia cũng là quỷ, dù sao thì cũng đã xem ký ức của hắn a.
Sau một hồi trò chuyện thì thức ăn cuối cùng cũng được mang lên.
Ba người bọn họ liền bắt đầu dùng bữa.

“Cái này…”
Shinobu khoé miệng co quắp nhìn số lớn bát đĩa chồng chất lên nhau thành những cây cột cao quá đầu nàng.
“Ăn một chút?”
Kanae cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhìn vẫn còn đang ăn rất hăng say Mitsuri.
Cũng không phải là các nàng thiếu tiền, mà đây là lần đầu các nàng thấy có một thiếu nữ có thể ăn nhiều đến như vậy a.
“Không biết những thức ăn này sẽ chứa ở đâu.”
Kanae quan sát thân thể của Mitsuri rồi lẩm bẩm.
Chiều cao của nàng cùng Mitsuri chênh lệch không nhiều, nhưng có vẻ như xét về nội tại bên trong thì nàng không sánh bằng a.
Cuối cùng phải mất thêm một chút thời gian nữa thì Mitsuri mới hoàn toàn ăn xong.
Lúc này, nàng vẫn còn một chút rụt rè nói: “Cái kia…ta có thể gia nhập Quân Đoàn Diệt Quỷ, nhưng ta cũng không biết phải làm gì khi ở trong đó.”
Kanae cùng Shinobu nghe xong cũng vui mừng, nói: “Ngươi yên tâm, khi gia nhập sẽ có người dạy bảo ngươi.”
“Như vậy…rất cám ơn về bữa ăn. Sau này mong hai vị chiếu cố, ta đồng ý gia nhập.”
Mitsuri nhìn xuống bàn ăn liền đỏ mặt cúi người cảm tạ.
“Không có gì! Sau này chúng ta cũng phải nhờ Mitsuri tiểu thư chiếu cố nhiều hơn a.”
Kanae mỉm cười nói.
“Không…không, đừng gọi ta là tiểu thư, gọi Mitsuri là được rồi. Ta mới chính là người cần phải nhờ các ngươi chiếu cố.”
Mitsuri có chút hoảng hốt giơ lên hai tay ngăn cản các nàng rồi nói.
“Được rồi Mitsuri, ngươi có thể về nhà thu xếp mấy ngày! Sau đó chúng ta sẽ đến dẫn ngươi đi.”
“Vâng!”
Mitsuri kêu lên một tiếng liền trở về nhà.
Thật ra nguyên nhân nàng muốn gia nhập Quân Đoàn Diệt Quỷ là bởi vì nàng hiện tại có chút không hợp với gia đình của mình.
Với lại nghe nói trong Quân Đoàn Diệt Quỷ, mọi người sẽ không cố kỵ những người mạnh mẽ, trái lại theo như lời Kanae tỷ tỷ nói, nàng hẳn sẽ rất được mọi người hoan nghênh.
Mà cũng còn một nguyên do nữa là khi tiến vào Quân Đoàn Diệt Quỷ, thì nàng sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc đến vị đại thúc kia hơn là một người bình thường.
Nàng muốn gặp hắn và nói rằng…
“Đại thúc! Thê tử của ngươi sẽ không muốn ngươi trở thành một người như vậy a”
Mitsuri lẩm bẩm.

Buổi tối.
Cũng như ngày hôm qua, Gin lại rời khách sạn đi ra ngoài, hắn đi mua một chút đồ ăn để ăn thử.
Dù sao hắn nhớ được trước kia chính mình ăn thức ăn nấu chín, tựa hồ cũng không có bị buồn nôn a, nên hắn rất hiếu kì trải qua thời gian lâu như vậy thì mình đã ăn được đồ ăn của con người chưa thôi.
Cầm trên tay mấy que đồ ăn, hắn lẩm bẩm nói: “Chẳng có mùi vị gì cả. Nhưng đây cũng là một dấu hiệu tốt…ít nhất thì cũng không thấy buồn nôn hay khó ăn.”
Gin ném đi những thứ ăn vặt này xuống đất, sau đó đi tìm khu đất trống vắng người, rồi thử làm quen với sức mạnh cơ bắp tăng vọt này.
Chỉ là hắn không biết, ở xa xa phía sau lưng hắn đang có một thiếu nữ bám theo.
“Đại thúc? Là hắn đúng không nhỉ?”
Mitsuri đang dạo phố ăn bánh mochi thì thấy được một bóng lưng quen thuộc, sau đó nàng vậy mà lại đem thứ món ăn yêu thích của mình để sang một bên, rồi vội vã đuổi theo.

Cuối cùng Gin vẫn là đến một cánh rừng nhỏ vắng vẻ tại ngoại ô thành phố.
Lúc này đột nhiên có tiếng gọi vang lên ở đằng sau hắn: “Đại thúc! Chờ ta một chút!”
Gin liếc mắt ra đằng sau nhìn lấy: “Hả? Nữ nhân này làm sao lại đi theo ta?”
Hắn thấy được Mitsuri đang từ xa chạy lại, đối với hắn phất phất tay, nhưng là hắn cũng không quan tâm đến nàng, cong người nhảy một cái thật mạnh phóng lên trời, sau đó rơi vào rừng cây rồi biến mất.
Mitsuri thấy thân ảnh hắn biến mất liền dừng lại thở gấp: “Hah…hah…ngươi làm sao không dừng lại a.”
Nàng cắn răng đuổi theo vào trong hàng cây, đến đây thì sức mạnh thể chất của nàng liền hiện ra rõ ràng.
Không chỉ là sức mạnh cơ bắp mà ngay của thể lực của nàng cũng rất tốt, dù sao thì một người chưa từng trải qua buổi huấn luyện nào như nàng, mà có thể chạy một mạch từ trong nội thành đến đây và có thể đuổi kịp được tốc độ của Gin, mà chỉ thở gấp một chút là đã rất đáng khen rồi.
Dù cho Gin cũng không phải thật đang chạy, nhưng cái kia cũng không phải một người bình thường có thể đuổi theo a.
Lúc này ở bên trong cánh rừng.
Gin đang di chuyển qua các nhánh cây.
“Sức bật đã tăng lên rất nhiều, chỉ là hiện tại kiểm soát lực lượng có chút không được tốt lắm…”
Hắn nhìn dưới chân các nhánh cây to bị hắn đạp nhẹ một cái liền gãy, liền âm thầm nói.
Đây là biểu hiện của việc không kiểm soát được lực lượng, dùng lực quá dư thừa cũng không phải là chuyện tốt.
Thế là Gin tìm một nơi khá rộng rãi để làm quen cách kiểm soát lực lượng.
Hắn tập một hơi liền hơn 5 giờ trôi qua, đại khái đã sơ bộ thích ứng được những biến đổi mới, nên hắn liền quay người trở về khách sạn, dù sao hiện tại trời cũng sắp sáng rồi.
Chỉ là vừa đi được một chút thì hắn liền thấy được nữ nhân phiền phức kia.
“Nữ nhân này làm sao đeo bám không bỏ a.”
Hắn nhìn lấy thiếu nữ đang mệt mỏi đứng tựa vào một gốc cây ở trước mặt, liền mở miệng than phiền.
Nếu không niệm tình nữ nhân này ở tương lai có thể đóng góp một ít sức mạnh, thì hắn đã giết nàng từ lâu rồi.
Hả?
Nàng xinh đẹp như vậy, thì làm sao lại nỡ giết?
Thật xin lỗi, nữ nhân xinh đẹp trên đời này có rất nhiều.
Vả lại nàng cũng không phải là Waifu của hắn, hắn biết tới nàng cũng rất ít, nên cũng không có cảm giác gì gọi là quá sâu sắc cả.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi a, đại thúc!”
Mitsuri y phục dính đầy bùn đất, trên người cũng có nhiều vết trầy xước do nhiều lần vấp ngã. Mặc dù mệt mỏi thở không ra hơi nhưng nàng vẫn đối với hắn nở nụ cười nói.
Gin lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi nói: “Ngươi thật là một kẻ phiền phức đâu!”
Hắn cũng không muốn nhiều lời với nàng, liền xem nàng là gốc cây một dạng đi tới và vượt qua, hắn còn muốn trở về khách sạn đâu.
Chỉ là đột nhiên cánh tay của hắn bị kéo lại.
“Hai người trong thành phố có phải là do người giết không? Đừng giết người nữa a, đại thúc. Ngươi là vốn không xấu, các nàng sẽ không muốn ngươi biến thành một người như vậy.”
Mitsuri cao giọng đối với hắn nói.
Nhưng câu nói của nàng chỉ đổi lại một câu tràn đầy lạnh lùng của Gin: “Các nàng? Ngươi làm sao biết được? Chẳng lẽ là lúc đó…ngươi đã xem trộm trí nhớ của ta?”
Cả người Gin ngay tức khắc khựng lại, cũng không phải là hắn quan tâm chuyện mình giết người bị người phát hiện, mà là hắn để ý tới hai từ “các nàng” kia.
Hắn xoay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mitsuri một cái, sau đó một cái tay nhanh như chớp bóp lấy cổ của nàng giơ lên cao, âm thanh có chút băng lãnh nói: “Ngươi thì biết cái gì về chúng ta? Đừng có luôn miệng thốt ra những thứ đạo lý kinh tởm như vậy , ngươi làm ta thấy buồn nôn rồi đấy!”
Mitsuri cảm thấy cổ bị bóp nghẹt lại, nàng cố gắng vùng vẩy để hít thở, nhưng tựa hồ là vô dụng.
Bởi vì tay của hắn bóp quá chặt, cho dù với sức mạnh luôn bị người khác gọi là quái vật của nàng, thì cũng không thể xê dịch bàn tay của hắn dù chỉ là một ngón tay.
“Ta chỉ…nghĩ là…các nàng có lẽ…cũng…sẽ không…muốn…ngươi biến…thành…một…kẻ…sát…nhân…máu…lạnh…như vậy.”
Giọng nói yếu ớt cùng ngắt quãng của Mitsuri vang lên, dù cho nàng đã bị xiết đến hai mắt xung huyết, nước mắt nước bọt đều chảy ra nhưng nàng vẫn cố gắng thốt lên những lời đó.
Gin khuôn mặt âm trầm, lúc này chỉ cần hắn tăng thêm một chút lực lượng nữa là đã có thể bóp gãy cổ nàng, hoặc chỉ giữ lâu một chút nữa là nàng sẽ chết vì thiếu oxy.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn là không giết nàng.
Gin ném Mitsuri sang một bên, làm người sau đập vào một thân cây ngã xuống đất ho sặc sụa.
“Ngươi có vẻ như rất thích xen vào chuyện của ta. Là hiếu kì hay sao? Hay là muốn cảm hoá ta như là một bậc thánh nhân? Hiện tại có vẻ như ngươi đang có một gia đình êm ấm đi. Vậy ngươi hãy thử cảm giác mất đi bọn họ hàng trăm hàng ngàn lần thử xem, xem ngươi còn có thể thốt ra những lời đó được nữa hay không.”
Tựa hồ cảm xúc bình tĩnh lại một chút, hắn đối với Mitsuri đang nằm lăn ra đất nhẹ nhàng nói.
Sau đó chỉ thấy hắn mở to ra hai mắt nhìn nàng một cái.
Xung quanh hắn tựa như có một bức màn mỏng một dạng, gợn sóng lan toả ra nuốt lấy thân thể của Mitsuri.
Mà lúc này vẫn còn đang ho khan Mitsuri bổng dưng cả người run rẩy tựa như gặp phải thứ gì rất đáng sợ một dạng, nước mắt không tự chủ được mà tuôn trào, quá trình này chỉ duy trì được vài chục giây thì nàng liền ngất đi.
Gin liếc mắt nhìn thiếu nữ ngất đi, liền tựa như đối với không khí nói chuyện một dạng, cũng chẳng biết là Mitsuri có nghe được hay không: “Thực lực yếu ớt thì đừng có lo chuyện của người khác, ngươi không thấy bản thân mình đang trở thành trò cười cho ta sao?”
“Nếu ngươi vẫn mãi yếu đuối như vậy thì hãy mang theo sự yếu đuối đó tránh xa ta ra một chút!”
Sau đó hắn liền quay đầu rời đi, bỏ mặc thiếu nữ nằm tại giữa cánh rừng, chỉ để lại một tiếng lẩm bẩm quanh quẩn.
“Sát quỷ đội thì như thế nào? Muzan thì như thế nào? Tất cả chỉ là một trò chơi mà thôi…”

Mitsuri mơ thấy một giấc mộng.
Không!
Phải nói là nàng đã liên tục mơ thấy hàng trăm hàng ngàn giấc mộng có duy nhất một nội dung.
Đó là gia đình của nàng đều bị thiêu chết, nhưng dù nàng đã biết trước được điều đó, nhưng nàng vẫn không thể cứu vãn được mọi chuyện.
Mỗi một lần nàng muốn đi cứu viện để thay đổi vận mệnh, thì luôn luôn sẽ có những sai lầm của bản thân xuất hiện, đôi khi thì vì cơn đói bụng mà nàng làm trễ nãi thời gian, đôi khi thì lại bị người khác ngăn cản…
Nàng tựa hồ vĩnh viễn sẽ không thể cứu được mọi người, khiến nàng lâm vào trạng thái vô cùng tự trách…nếu như lúc đó nàng hành động nhanh hơn một chút nữa thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
“Cha…mẹ…mọi người…là lỗi của ta…ta không nên…đến trễ như vậy…”
Mitsuri mơ màng tỉnh lại, nàng sờ lên gương mặt ướt đẫm nước mắt.
Nói cho cùng, dù nàng có không thích gia đình mình như thế nào, thì họ vẫn luôn là người thân của nàng, đó là một chuyện không thể nào chối cãi được.
Một lát sau nàng dường như đã lấy lại được tỉnh táo, lẳng lặng quan sát khung cảnh xung quanh.
Hiện tại bầu trời vẫn còn là buổi tối, tựa hồ nàng chỉ hôn mê một lát mà thôi, nhưng cảm giác tựa như nằm lấy ngàn năm mộng một dạng.
Mitsuri ôm lấy ngực cúi đầu xuống đất khóc nức nở, nàng làn đầu tiên cảm giác được nỗi đau như vậy. Cảm giác đau thương, thống khổ xen lẫn cùng tội lỗi và tự trách khiến nàng như muốn chết đi một dạng.
“Đây cũng là cảm giác của ngươi lúc này sao?”
Nàng lúc này chỉ biết vừa tự ôm lấy lòng mình tự khóc cùng tự trách, bây giờ nàng thật sự muốn có một người hiểu lấy mình ở bên cạnh. Giờ phút này, nàng cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của hắn.
Lại trả qua thêm một lát, Mitsuri đứng lên, bộ dáng có chút thất thểu hướng về thành phố đi tới, tựa như không có chuyện gì xảy ra một dạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.