Bây giờ là buổi tối. Gin hôm nay lại nhàm chán nằm trên mái nhà, ngắm sao. Nhìn dáng vẻ lười biếng của hắn, liền biết cho dù có đánh hắn thì hắn vẫn không muốn động. Đúng lúc này. “Gin! Mau xuống đây!” Một giọng nói trẻ con từ phía dưới vọng lên. Khi nghe thấy giọng nói này, Gin liền bật người ngồi dậy, vẻ mặt lười biếng biến mất và thay vào đó là vẻ mặt tươi cười. “Sao vậy, Hakumen? Ta xuống ngay đây.” Hắn nhảy từ mái nhà xuống đất, liền thấy được một thân ảnh tiểu kiều đứng ở trước mặt hắn. Nhìn hình dáng của nàng liền đoán được nàng chỉ khoảng 10 – 11 tuổi mà thôi. Nàng chính là Hakumen, khoảng 1 năm trước liền đã thoát ra từ cái kén. Mới đầu nàng chỉ như một đứa trẻ sơ sinh mà thôi, chỉ là dần dần nàng bắt đầu ăn uống. Sức ăn của nàng càng lúc càng lớn, làm cho đồ ăn mà Gin cùng Ruri dự trữ cũng nhanh chóng tiêu hao. Nàng ăn càng nhiều thì lại lớn càng nhanh, lúc này chỉ mới 1 năm mà nàng đã lớn như một đứa bé 10 – 11 tuổi rồi. Mà đấy cũng là nguyên nhân khiến hắn lười biếng, bởi vì đêm nào hắn cũng phải đi thật xa để săn thú a. Bởi vì khu vực xung quanh đây đã không còn thú để bắt nữa rồi. Nhưng là… Lúc thấy nụ cười đáng yêu của tiểu Hakumen thì mệt mỏi của hắn đều tan biến. “Ngươi làm sao suốt ngày lười biếng như vậy a?” Hakumen phồng lên hai má, nói. “Oi ya, oi ya, thật đáng yêu a.” Gin tiến tới véo lấy mặt của nàng nói. Hakumen cầm lấy hai tay của hắn muốn kéo chúng ra khỏi mặt mình: “Này! Ta không phải con nít, không cho phép véo má ta.” “Nhưng ngươi hiện tại đang là con nít a. Ngươi xem…đây là bức tường a.” Gin phì cười chỉ chỉ lấy mặt nàng, sau đó lại chỉ xuống bên dưới, nói. “Ngươi cái tên này…bớt chỉ chỏ ngực ta!” Bành! Rắc rắc! “Ư…hự…!” Đang lúc Gin còn cười đùa thì cảm thấy bụng đau xót, tiếng xương gãy vang lên răng rắc. Cả người hắn cong lại như con tôm bay ngược về phía sau. “Các ngươi lại ồn ào sao? Hakumen, Gin lại trêu chọc ngươi đúng không?” Lúc này Ruri từ bên trong chậm rãi bước ra cười nói. Bụng nàng hiện tại đã to lên rất nhiều. “Ai da, sao ngươi lại ra đây a…” Thấy Ruri từ bên trong đi ra, Hakumen liền thu lại nắm đấm vội vã chạy tới bên cạnh đỡ lấy nàng. Ruri cười cười, đối với Hakumen nói: “Ngươi biết tính ta mà, ta cũng không thích ở trong phòng mãi a.” “Mou~ ngươi thật là cứng đầu…thật không có cách với ngươi a.” Hakumen khoanh tay trước ngực than thở. Lúc này Gin từ từ đi tới: “Ngươi vẫn mạnh tay như vậy a, Hakumen! Mà nàng ấy nói đúng đấy Ruri, sức khoẻ ngươi đang rất yếu, không nên đi lại nhiều.” Hakumen hừ lạnh nói: “Hừ! Ai bảo ngươi suốt ngày trêu chọc ta, chờ ta lớn lên liền cho ngươi đẹp mặt.” Ruri nghe bọn hắn cãi nhau liền che miệng cười khanh khách: “Thật muốn có con gái giống ngươi a Hakumen.” “???” Hakumen khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được. Cái này thật muốn làm mẹ nàng rồi? “Không thèm nói với các ngươi!!!” Cuối cùng nàng vẫn là không chịu nổi những lời trêu chọc của Gin cùng Ruri, nên liền giận dỗi bỏ đi vào phòng. Ruri cùng Gin cười cười nhìn lấy nàng. “Để ta dìu ngươi vào phòng.” Hắn đỡ lấy Ruri vào phòng ngủ. Rồi chính mình lại đi ra ngoài, sang một căn phòng khác. Hiện tại Hakumen đã cấm túc hắn, không cho hắn ngủ cùng hai nàng. Một phần là do Ruri đang mang thai, nàng cho là nếu hắn nổi lên thú tính thì không tốt. Một phần khác là cơ thể nàng còn quá nhỏ, nếu hắn cũng nổi lên thú tính thì cũng không tốt nốt, tới lúc đó chịu khổ lại là nàng. Nên nàng quyết định chờ cơ thể lớn lại như trước kia lại nói. — QUẢNG CÁO — Vả lại Hakumen cảm thấy Gin ngày càng biến thái rồi, nàng cảm giác chính mình không thể ngủ cùng hắn được. Gin hồi tưởng lại quá trình Hakumen đuổi hắn ra ngoài, liền cảm thấy nội tâm đau thương. “Thật muốn ôm nàng ngủ a.” Hắn lắc đầu thở dài, liền trở lại căn phòng ở nhà bếp. Mà lại nói, lần trùng sinh cuối cùng này những nhân cách tách biệt kia của Hakumen đều đã hợp lại làm một. Thảo nào đêm cuối cùng kia hắn lại cảm nhận được nàng đang từ biệt hắn, xem ra nàng biết được tương lai nàng sẽ không còn là chính mình nữa. Thế nhưng sau khi trùng sinh thì Hakumen nói với hắn: “Chúng ta hiện tại là một, nên ngươi không cần lo lắng đều gì, không có một ai biến mất cả.” Nghe vậy, hắn mặc dù có chút thổn thức, nhưng cũng không thể làm gì. Dù sao các nàng hợp lại thì linh hồn càng hoàn thiện, chất lượng càng tinh khiết. Bây giờ chỉ cần chờ đợi linh lực của nàng hoàn toàn hồi phục thì thực lực sẽ mạnh hơn trước rất nhiều. … Tại một ngôi nhà âm u nào đó ở phía nam. Một nam nhân với đôi mắt đỏ rực nhìn vào một lá thư cười lạnh nói: “Haha, Kinmou Hakumen lần này ngươi thật xong!” Tiếng cười âm lãnh của hắn vang lên. “Còn con quỷ kia vậy mà cùng Hakumen tiện nhân kia đánh lên quan hệ, đã thoát khỏi nguyền rủa của ta vậy mà không có trốn đi, lại sống một cuộc sống như một con người? Lần này xem ai có thể cứu được các ngươi.” Muzan ném lá thư vào đống lửa, khuôn mặt nổi gân xanh, dữ tợn nói. Nói xong hắn cũng không quay đầu, mà đối với không khí nói: “Mọi chuyện tiến hành tới đâu rồi?” “Bẩm đại nhân, từ lúc hai năm trước thuộc hạ đã bắt đầu lưu truyền tin tức kia vào trong ngôi làng bên cạnh nhà bọn hắn, hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần có lệnh của ngài nữa là sẽ bắt đầu hành động.” Trong bóng đêm vọng ra một giọng nói tràn đầy cung kính. “Rất tốt, lần này nếu thành công ta sẽ ban thưởng thêm máu cho các ngươi.” Giọng nói kia nghe vậy liền vui sướng đáp: “Đa tạ đại nhân. Thuộc hạ cáo lui.” Muzan ngồi ở trên ghế dựa, nhìn lên khoảng không vô tận trên bầu trời. “Ta xem ngươi, sau lần này còn yêu thương con người nữa không!” Khuôn mặt của hắn vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại loé lên một sợi tàn nhẫn quang mang. Cùng thời điểm này tại kinh đô. “Ngự Thần hạ xuống thần dụ, Kinmou Hakumen liên tục vi phạm khế ước, hiện tại lại có quan hệ với một con quỷ, thần hạ lệnh tất cả âm dương thế gia cùng các đền thờ toàn lực tiêu diệt.” Một giọng nói già nua từ trong đền thờ vọng ra. Sau đó thông tin này bắt đầu truyền khắp kinh thành. Chỉ sau một lát, ba đại âm dương thế gia nhân thủ điều động, tất cả điều xuất ra toàn lực. Bởi vì đây chính là Ngự Thần thần dụ. Thần Minh mệnh lệnh chúng sinh không thể không nghe. Tại một sân bãi rộng lớn, tập hợp mấy trăm âm dương sư đứng nhìn lấy thân ảnh già nua ngồi trên cao. Hắn chính là đại thần quan của đền thờ. “Xuất phát đi, có tin tức nói nàng ta đang trong giai đoạn hồi phục lại sức mạnh. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để chém giết!” Phía dưới cầm đầu bởi ba đại gia chủ của ba âm dương thế gia đồng thanh nói: “Cẩn tuân thần quan pháp chỉ!” … Sáng sớm. “Gin! Ruri có vẻ sắp sinh rồi, ngươi tới trông chừng nàng ta đi gọi bà mụ.” Hakumen hốt hoảng chạy ra, hô to gọi Gin. Nàng vừa chạy vừa lo lắng nói nhỏ: “Ai da…rõ ràng là tối hôm qua còn rất tốt a!” Mà Gin khi nghe thấy tiếng Hakumen hô hoán thì vội vã chạy tới phòng của Ruri. Nhìn thấy nàng đang đau đớn hắn liền gấp. Đã 30 tuổi hắn chưa từng đụng phải trường hợp này a. Gin có chút luống cuống nắm lấy tay nàng, nói: “Làm sao lại đau như vậy a. H-hay là đừng sinh nữa, chúng ta bỏ đi, Ruri.” Hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng đau đớn đến như vậy, cảnh tượng trước mắt khiến lòng hắn đau như cắt. Ruri sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy dài trên má, nhưng nàng vẫn gắng gượng nói: “Không…được đâu…Gin! Nó là…con của…chúng ta a…” “N-nhưng mà——” Đột nhiên… Rầm! — QUẢNG CÁO —
Đang lúc Gin còn muốn nói điều gì thì tiếng cánh cửa đổ rầm xuống vang lên. Hakumen thân thể nhỏ nhắn vác lấy bà mụ trên vai đạp sập cánh cửa chạy vào. “Tới rồi…! Bà mụ tới rồi. Ngươi mau tránh ra…” Bành! Hakumen thuận chân đá bay Gin dang một bên, rồi đặt bà mụ xuống, gắp rút nói: “Nàng sắp sinh rồi…ngươi mau giúp nàng a.” Bà mụ từ trong trạng thái mộng bức tỉnh lại vội vàng gật đầu nói: “V-vâng!” Nàng hôm nay vẫn còn đang ngủ thì bị Hakumen xông vào vác đi tới đây. Hành động liền mạch khiến bà mụ còn đang tưởng là mình đang nằm mơ. “Nam nhân mau ra ngoài…” Bà mụ mắt nhìn lấy Ruri mà miệng thì nói. “Ngươi không nghe thấy sao? Mau ra ngoài a.” Hakumen đối với Gin nói. “…Trẻ con cũng đi ra!” Hakumen: “…” Ở ngoài cửa. “Ta rõ ràng không phải trẻ con…ta đã làm chuyện kia a.” Hakumen ngồi cúi mặt thì thầm. Gin đang lo lắng cho Ruri nghe vậy liền liếc xéo nàng một cái. Ngươi làm ơn soi gương bộ dạng của ngươi hiện tại a. Với lại đừng có đi nói lung tung là ngươi đã làm những “chuyện kia” trong khi thân thể của ngươi nhỏ như vậy có được hay không? Ta cũng không muốn bị cảnh sát bắt. Nhưng những lời như vậy hắn cũng không nói ra. Hiện tại hắn không có tâm trạng trêu chọc nàng. Hắn lo lắng nhìn vào căn phòng đang truyền ra tiếng kêu đau đớn của Ruri. Mà Hakumen nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, liền đi tới bên cạnh, nhón chân ôm lấy cổ hắn: “Đừng lo, nàng sẽ vượt qua thôi, nàng rất kiên cường mà.” “Ừm…!” Hắn cũng ôm lấy thân thể tiểu kiều của nàng, hai người ngồi trước cửa phòng chờ đợi. Một lần đợi này kéo dài đến buổi tối. Lúc này trong phòng không còn nghe thấy tiếng của Ruri nữa, điều này khiến Gin cùng Hakumen đứng ngồi không yên, trong lòng loạn thành một bầy. Đang lúc bọn hắn cho là thật sự xảy ra chuyện thì một tiếng khóc của trẻ con vang lên. Cùng với đó là tiếng la hét của bà mụ. “Aaa…quái vật…!” Hakumen cùng Gin nghe tiếng la thất thanh liền vội vàng muốn chạy vào. Thế nhưng Gin đột nhiên ngưng mắt nhìn về một phương hướng, sau đó hai mắt liền co rụt lại, cả thân hình cũng dừng lại tại chỗ, rồi trầm mặc đối với trong phòng nói: “Hakumen ngươi chăm sóc tốt cho Ruri!” Hắn trở về phòng lấy ra Zantto Tsurugi cùng Doujigiri hướng về một phương hướng chạy tới. Gin sắc mặt lạnh lùng. Kibutsuji Muzan! Ngươi đừng hòng động đến gia đình ta! … Hakumen vội vã chạy vào phòng, nàng liền thấy được bà mụ đang ngã ra sàn nhà, chỗ mũi bị gãy chảy ra rất nhiều máu và đang kêu gào thảm thiết. Nàng cũng không quan tâm người này, chạy đến chỗ Ruri xem xét. Vừa nhìn sắc mặt nàng liền tái nhợt, hốt hoảng nói: “Làm sao nhiều máu như vậy?” Ruri sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nằm trên giường. Mà phần dưới của nàng có rất nhiều máu, thấm ướt cả chăn đệm, hơi thở cũng cực kì yếu ớt. Hakumen vội vã dùng chú thuật cầm máu cho nàng, thế nhưng vết thương quá lớn nên hồi phục có chút chậm chạp. “Đừng làm ta sợ a, Ruri!” Phải một lúc lâu sau, Hakumen mới có thể giúp Ruri hồi phục lại vết thương thân thể. Sau đó nàng liền đi lấy nước ấm lau chùi mồ hôi trên người Ruri. Hành động rất rành mạch và quen thuộc. Hoàn thành tất cả thì nàng mới nhớ tới thứ gì. “Đứa bé đâu?” Nàng lúc nãy do quá lo lắng cho Ruri mà quên mất còn đứa bé nữa. Mà bà mụ thì đã không biết đã chạy đi đâu, Hakumen cũng không rảnh mà để ý bà ta. — QUẢNG CÁO — Nàng nhìn khắp căn phòng, cuối cùng cũng thấy được một em bé sơ sinh nằm lăn lộn ở góc phòng. Mà điều kì lạ là đứa trẻ này tuy đang nằm dưới sàn nhà nhưng lại không khóc, trái lại đôi mắt to tròn màu xanh còn nhìn dáo dác về phía nàng. “A? Không phải nói trẻ con khi vừa sinh ra đều sẽ khóc sao?” Hakumen tiến tới bế lên đứa bé, liền bắt đầu đánh giá. “Là giống đực? Khục…là nam hài a, không hổ là cha nào con nấy sao? Lớn lên có thể ngoặc chạy biết bao cô gái—.” Bốp! Đang lúc nàng quang sát đánh giá giống loài của nó, thì nàng liền bị đứa trẻ này đấm vào mặt một cái, khiến nàng ngửa đầu về sau, xịt máu mũi. “Cái gì quỷ?” Tiểu kiều Hakumen mộng bức sờ lên mũi, ngưng mắt nhìn bàn tay dính đầy máu của mình. “Y a y a…” “L-làm sao…vừa sinh ra làm sao sức lực lớn như vậy?” Hakumen một bên đề phòng, một bên nghiên cứu lấy đứa bé, cuối cùng nàng kết luận, nàng sau này tuyệt đối sẽ không sinh con. “Ha…kumen? Hài tử…ta đâu rồi?” Đột nhiên Ruri yếu ớt lên tiếng gọi. Hakumen lập tức ôm đứa bé chạy lại đặt nó vào lòng nàng: “Ở đây đây, Ruri.” Vừa được nằm trong ngực của Ruri, đứa bé liền yên tĩnh lại, đôi mắt to tròn nhìn mẫu thân của nó. Đôi bàn tay bé nhỏ với tới sờ khuôn mặt của Ruri. Nàng ôm lấy nó, khuôn mặt phát ra mẫu tính hào quang: “Đây là con ta a…thật đáng yêu!” “Y a y a…” Hakumen ở một bên che lấy mũi, nghe Ruri nói như vậy liền im lặng. Mũi nàng hiện tại vẫn còn chảy máu đâu. “Ruri a, ngươi cần phải nghỉ ngơi, mặt dù thương thế của thân thể đã lành lặn, nhưng ngươi đang còn rất yếu a.” Nàng thấy Ruri chỉ vừa động một chút liền mặt mũi tái nhợt nên liền ra sức nhắc nhở. Cũng may là thằng nhóc đợi bà mụ tẩy sạch xong rồi mới đấm bà ta, nếu không thì nàng thật sự không biết phải rửa ráy cho nó thế nào. Hakumen sắp xếp một hồi liền đi ra ngoài, để cho hai mẹ con Ruri nghỉ ngơi. “Tên kia chạy đi đâu rồi a…khi nãy hắn nói cái gì ấy nhỉ?” Nàng lẩm bẩm rồi đi về nhà bếp. Nàng muốn chuẩn bị thêm một ít nước ấm cho Ruri. Đột nhiên… Vụt! Một mũi tên xuyên qua hàng cây bắn về phía đầu của nàng. Oanh! Xung quanh Hakumen xuất hiện một màn chắn ngăn trở lại mũi tên, khiến cho lá bùa trên đó kích nổ. “Thứ gì?” Nàng quay đầu nhìn về hướng mà mũi tên xuất hiện. Ngẩng đầu nhìn bầu trời sắc mặt dần dần trở nên trầm trọng cùng nặng nề. Trong đôi mắt vàng óng của nàng xuất hiện… Một…hai…ba…gần 50 con thức thần khổng lồ từ hướng nam bay tới. Mà trên đứng lấy lít nha lít nhít nhân loại thân mặc âm dương bào. Đáng chú ý nhất trên con thức thần dẫn đầu đứng lấy 13 nhân ảnh 1 nam trung niên cùng 12 thiếu nữ. Là thần quan cùng vu nữ! Bọn hắn chính là những nhân loại thân cận với Thần nhất. Hakumen hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên có chút không bỏ nhìn về căn phòng của Ruri. “Tại sao tại là ngay lúc này a. Thật đáng ghét!” Sau đó thân hình nhỏ nhắn liền biến hoá thành dạng chiến đấu. Người mặc lấy y phục chú thuật sắc xanh. Sau lưng xuất hiện chín cái đuôi cáo màu cam. Hakumen hai tay kết ấn, từng tầng từng tầng kết giới bao phủ lấy căn phòng của Ruri. Từ ngoài cửa đi vào đến căn phòng có ít nhất 10 đạo kết giới phòng thủ. Đây là công sức của nàng trong hơn 4 năm tạo ra. Làm xong hết thảy để bảo vệ Ruri, Hakumen chậm rãi bước ra, sắc mặt lạnh lùng. Xung quanh thân thể bé nhỏ của nàng là từng dòng linh lực lăn lộn, cỗ linh lực kia càng ngày càng lớn, không khí xung quanh tựa hồ trở nên vặn vẹo. “Tới đi! Lũ sâu bọ!” Mặc dù trong lòng đã dự định là sẽ có kết quả này, nhưng nàng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, mà lại càng không ngờ nó đến vào thời điểm như thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]