Con tên là Tiêu Trí Hiên, năm nay 5 tuổi. Bố con là chủ tịch của Tập đoàn Truyền Kỳ, còn mẹ là một ngôi sao lớn. Họ đã kết hôn được tám năm.
Bố con cao ráo, ưa nhìn, theo cô con kể thì nhiều người thích bố nhưng bố chỉ thích mẹ con thôi. Trên TV có nói hai người kết hôn sau bảy năm sẽ chán ghét nhau, nhưng bố mẹ con kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn rất ân ái. Vì vậy, con nghĩ những gì TV nói, có thể là giả đó.
Mẹ con diễn phim truyền hình rất hay, cũng giành được nhiều cúp, mỗi lần có giải thưởng là con và bố đều đến tham gia và xem mẹ lên sân khấu nhận giải. Các giải thưởng của mẹ đều để ở nhà, mẹ nói lớn lên sẽ cho một cái, con mừng lắm, nhưng đợi lớn rồi thì có cảm giác lâu lắm.
Bố mẹ đều yêu con, nhưng, đôi khi, con cảm thấy mình như kẻ dư thừa.
Bố đi công tác nước ngoài một tuần, mẹ ở nhà với con. Khi ở nhà, mẹ dạy con vẽ và viết, mẹ nói khi nào bố về thì đưa cho bố xem, bố sẽ cho quà.
Vào ngày bố về, con cầm bức tranh cùng mẹ đứng đợi bố ở cửa. Khi bố bước xuống xe, con chạy về phía bố, "Bố ơi... Bố ơi..."
Bố vỗ đầu con, "Ngoan nào."
Con vui mừng giơ bức tranh lên, "Bố, đây là bức tranh con vẽ!"
Bố không nhìn thấy nó, bố đi ngang qua con, đến bên mẹ và ôm chầm lấy mẹ.
Con: "qaq" (nguyên văn tác giả:)))
Một lúc lâu sau, mẹ nói, "Tiểu Hiên đã vẽ một bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-vao-hao-mon-ra-khong-duoc/1073730/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.