Nhạc Thanh Dao đến Tam Á lúc năm giờ chiều và nhận phòng khách sạn, trong khi Tiêu Chính Vũ bắt chuyến bay gần nhất và đến Tam Á lúc mười giờ tối.
Khách sạn nơi Nhạc Thanh Dao đặt ở gần biển, chỉ cách bãi biển vài bước chân.
Khi Tiêu Chính Vũ nói rằng anh sẽ đến, nhịp tim của cô bắt đầu đập nhanh, cho đến khi cô nhìn thấy anh trên bãi biển. Trông vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng hôm nay trong điện thoại anh có vẻ kích động hơn nhiều so với mọi khi.
Nhạc Thanh Dao tưởng tượng người này lúc kích động sẽ có dáng vẻ như thế nào, nhưng không nghĩ ra được.
Đứng dưới giàn hoa đầy đèn dây, đèn tỏa ánh sáng trắng bạc giống như những sợi dây pha lê, làn gió biển nhẹ ban đêm thổi vào má, bên cạnh có tiếng sóng biển nhịp nhàng.
Nhạc Thanh Dao ngước nhìn Tiêu Chính Vũ và cố ý nói, "Tôi sẽ giới thiệu cho anh một cô gái."
Tiêu Chính Vũ mặt lạnh nói: "Không cần."
Nhạc Thanh Dao bật cười, "Tôi còn đang suy nghĩ về việc tự giới thiệu bản thân. Không ngờ trước khi giới thiệu tôi đã bị từ chối."
Tiêu Chính Vũ nở nụ cười, nhìn cô, "Cho em một cơ hội."
Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu, "Hả?"
"Không phải muốn tự giới thiệu sao?"
Nhạc Thanh Dao nói: "Không phải anh nói không cần sao?"
Tiêu Chính Vũ: "Tôi đổi ý rồi."
Thực sự hay thay đổi.
Nhạc Thanh Dao sắp xếp suy nghĩ, ho khan rồi nghiêm mặt nói: "Tôi là Nhạc Thanh Dao, sinh năm 1990, tốt nghiệp cử nhân, tính tình vui vẻ, không tốt bụng, nhưng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-vao-hao-mon-ra-khong-duoc/1073708/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.