Sau khi Trình An và Thương Tắc kết hôn, có lần Tây Mạch Mạch hỏi cô kết hôn xong có đi đâu hưởng tuần trăng mật với giáo sư Thương không, cô ấy nhắc tới chuyện này Trình An mới nhớ ra hình như mình chưa đi hưởng tuần trăng mật với Thương Tắc. Lúc trước là vì chân của cô không tiện, luôn trong giai đoạn trị liệu nên mãi vẫn chưa có ai đề cập tới chuyện này.
Thực ra Trình An không để tâm chuyện này, cô nghĩ đợi sau này có cơ hội thì đi chơi cũng được, song nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng dù sao vẫn có chút tiếc nuối. Cô vốn định nhắc qua với Thương Tắc vào kỳ nghỉ đông, nhưng dạo gần đây anh vẫn luôn bận rộn ở trường nên cô cũng không nói nữa.
Cho đến một buổi tối, cô tắm xong ra ngoài thấy Thương Tắc đang xếp hành lý trong phòng, tưởng anh lại đi tham gia trao đổi học thuật gì đó, cô đi qua định hỏi anh có cần xếp cùng không.
Thương Tắc ngẩng đầu nhìn cô, nói: “An An, anh xếp xong hành lý rồi, em xem xem có còn thiếu gì không?”
Hành lý?
Trình An ngơ ngác, nói: “Hành lý gì cơ?”
“An An, em quên là anh còn nợ em một chuyến trăng mật à?” Thương Tắc nói với cô.
Trình An đơ toàn tập, lúc sau mới phản ứng lại: “Nhưng chẳng phải dạo này anh bận lắm à…”
Thương Tắc: “Anh xin nghỉ phép rồi.” Thời gian trước bận là vì để dành thời gian đi du lịch cùng cô.
“Thế… mình đi đâu anh?” Trình An hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-van-gap-duoc-anh/3485673/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.