Trận ốm này của Trình An đến nhanh đi cũng nhanh, không biết có phải do uống thuốc hạ sốt kịp thời không, tối hôm đó cô đã hết sốt, sang ngày hôm sau thì dần có tinh thần hơn. Đến cuối cùng vẫn không giấu được hai cụ trong nhà, bà Trình biết được thì thương vô cùng, hôm sau sáng sớm đã dậy nấu canh bí truyền cho cô, còn nấu rất nhiều món, tiện thể mời luôn Thương Tắc ăn cùng, nói anh là đại công thần, nếu không có anh thì Trình An bị ốm chắc chẳng ai hay. Sau chuyện này, mức độ hài lòng của hai cụ với anh ở trong lòng lại “tằng tằng” tăng lên một tầng cao mới.
Ăn xong, bà Trình lại bắt đầu tạo cơ hội cho hai người ở riêng, bà đề nghị Trình An đưa Thương Tắc đi dạo loanh quanh: “Người ta từ thành phố A ngàn dặm xa xôi tới đây, hôm qua còn chăm sóc cháu cả ngày, cháu không đưa người ta ra ngoài chơi không thấy ngượng à?”
“Bà ơi, cháu vừa mới ốm dậy.” Trình An thử phản đối đề nghị này, từ hôm qua lúc Thương Tắc nói câu kia với cô xong, cô cảm nhận được giữa hai người đã có gì đó khác trước, tựa hồ sau khi nói rõ ràng một số chuyện rồi, anh cũng chẳng còn kiêng kị gì nữa, cho nên bây giờ Trình An mới không dám ở một mình với anh.
“Chẳng phải cháu khỏi lâu rồi sao, vừa hay hôm nay trời đẹp ra ngoài dạo loanh quanh đi, đừng có làm ổ ở nhà nữa.”
Trình An: “…” Lúc sáng là ai thương xót cùng cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-van-gap-duoc-anh/3483519/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.