Chương trước
Chương sau
Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
____________________
Trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, Lê Viêm hứng thú nhìn video cùng tư liệu cấp dưới truyền lên: Lâm Kỳ, người tên Lâm Kỳ rốt cuộc có phải cháu của Lâm lão gia không?
Nếu thật sự là một thì cũng tốt. Nhưng cho dù không phải là một cũng chẳng sao, người mà gã hứng thú chính là "Lâm Kỳ".
Ngang nhiên ở chỗ địa bàn của gã, không hao phí chút sức lực nào mà bán được nhiều tinh hạch như vậy, Lâm Kỳ vẫn là người đầu tiên.
Đương nhiên, chút tiền ấy gã cũng chẳng để ý, gã chỉ để ý đến người kia thôi. Mặc kệ là từ ngoại hình khí chất, hay là thủ đoạn trong công việc, Lê Viêm đều cảm thấy nam nhân đó rất hợp khẩu vị của gã.
Nghĩ đến vị mỹ nhân này hiện tại đang ở trong phòng khách dưới lầu, Lê Viêm gọi trợ lý muốn có được chìa khoá dự phòng của đối phương, mang theo một chai rượu vang đỏ xa xỉ đi xuống ——một vị khách hàng lớn như vậy, bản thân gã một ông chủ lớn ở đây cũng phải tự mình xuống hỏi thăm mới đúng.
Ấn chuông cửa, phát hiện bên trong không ai đáp lại, Lê Viêm liền dùng chìa khoá mở cửa. Mới vừa đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy trong phòng tắm có tiếng tí tách tí tách, hẳn là đối phương đang tắm.
Dùng chiếc ly tự mình mang theo, Lê Viêm tự mình rót rượu, an tĩnh ngồi trên sô pha ở sảnh ngoài, một bên nhấm rượu ngon, một bên lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm.
Thế nhưng Lê Viêm càng nghe càng là cảm thấy không đúng, tiếng động trong phòng không phải chỉ có một, hơn nữa trong hai âm thanh kia đều mang theo một ít ý vị thở dốc. Tình nhân bên người chưa bao giờ thiếu, Lê Viêm đương nhiên có thể đoán được hai người đang làm những gì trong phòng tắm.
"Ha ha, đừng có quậy......" Nghe như những câu trêu đùa đầy ý tứ của cặp tình nhân, Lê Viêm không tự giác bóp nát trong tay cái ly. Gã không nghĩ tới người mình nhắm trúng đã có chủ, thật sự là làm gã thất vọng......
____
Cơm trưa xong, Lâm Kỳ gọi người dọn bàn ăn, mình cũng mang theo Lâm Tiểu Cáp một họng đồ ăn vào phòng tắm.
Sau khi tiến hoá thành nhân ngư, Lâm Kỳ cực kỳ thích nước, lúc ở trên mặt đất, một ngày cậu tắm ba bận cũng là chuyện thường.
Vì có một daddy cực kỳ thích nước, Lâm Tiểu Cáp cũng không sợ nước cho lắm, hơn nữa nhóc còn cực kỳ thích nghịch nước. Phòng tắm tuy rằng hơi nhỏ, nhưng cũng đủ cho nhóc chơi, mà người làm cha như Lâm Kỳ lúc rảnh rỗi chơi cùng con cũng là chuyện nên làm......
Đối mặt với Lâm Tiểu Cáp tinh lực tràn đầy, Lâm Kỳ tuy chơi rất vui nhưng cũng có chút đau đầu, nghịch nước cả tiếng với nó, thằng nhóc này hình như vẫn chưa chán, cái nết lười biếng của nó đâu mất rồi?
Lâm Kỳ mệt tới mức không nói ra hơi, đầu lưỡi Lâm Tiểu Cáp lại liếm lên mặt cậu, "Ha ha, đừng có quậy......" Bị liếm thật sự ngứa, Lâm Kỳ một bên đầu đẩy Lâm Tiểu Cáp ra, một bên nói
Mà lúc này, có tiếng thuỷ tinh vỡ bên ngoài phòng tắm khiến cho Lâm Kỳ chú ý —— có người vào phòng cậu! Thật không ngờ an ninh ở Đế Hào kém như vậy, để người lạ vào phòng khách dễ dàng nhỉ.
Nếu như là người bình thường mà nói, cho dù tiếng nước trong phòng tắm khá lớn nhưng Lâm Tiểu Cáp và cậu nhất định sẽ biết. Phải biết rằng, hai người bọn họ rất mẫn cảm với âm thanh.
Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ vội vàng mặc áo tắm, ra sảnh ngoài, thấy một người đàn ông tóc đỏ, trong tay là ly thuỷ tinh đã vỡ, dưới chân rượu vang đỏ văng tung toé.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt người kia, ánh mắt Lâm Kỳ tối sầm lại: Lê Viêm, người thầy của cậu ở nơi giải trí Đế Hào, sao gã lại xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa, sao tóc gã lại là màu đỏ, cậu nhớ rõ tóc Lê Viêm hẳn là màu đen mới đúng.
Hiện tại xem ra, thân phận Lê Viêm chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là giáo viên. Mái tóc màu đỏ cùng tinh thần lực đang dao động đủ để chứng minh Lê Viêm là một tiến hóa giả. Thử hỏi một tiến hóa giả sao chỉ có thể là một giáo viên bình thường thôi?
Đời trước, khi cậu bị bán vào khu giải trí Đế Hào, là Lê Viêm một tay dạy dỗ cậu. Đối với vị giáo sư có thể coi là yêu nghiệt này, Lâm Kỳ rất hận, nhưng cũng không thể không "Cảm ơn" gã.
Chính Lê Viêm làm cậu biến thành một kẻ đến mình cũng chẳng ưa nổi, không, có lẽ đó mới là "bản tính" của cậu, không có "bản tính" đó, làm sao cậu có thể khiến cho tinh chủ có hứng được?
Đời trước, sau khi cậu có được chút danh chút vọng, cậu cũng có ý định đi tìm "giáo viên" này. Nhưng cậu phải thất vọng rồi, cậu chẳng tìm ra người này!
Đương nhiên, hiện tại mặc kệ Lê Viêm có thân phận như thế nào, đời này, bọn họ đều là người xa lạ.
"Xin chào, xin hỏi tại sao anh lại tự ý vào phòng tôi?" Ngữ khí xa cách, ánh mắt Lâm Kỳ nhìn Lê Viêm giống nhìn một người xa lạ.
Lê Viêm đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, liền thấy Lâm Kỳ vội vàng đi ra từ trong phòng tắm. Mỹ nhân chỉ mặc một chiếc áo tắm màu trắng, mái tóc dài còn mang theo nước, làn da trắng nõn lộ ra một chút phấn hồng. Lê Viêm trong nháy mắt bị mê hoặc, trên ảnh với người thật quả nhiên là khác xa!
Nhưng nghe thấy giọng nói xa cách như vậy, nhìn ánh mắt đối phương xem mình giống như người xa lạ, Lê Viêm cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Nghĩ đến đối phương đã có người ở bên, Lê Viêm trong mắt đã không còn thất vọng vừa rồi, thay vào đó chính là phẫn nộ cùng không cam lòng.
"Nam nhân ở cùng cậu trong phòng tắm là ai?" Không trả lời vấn đề của Lâm Kỳ, ngữ khí Lê Viêm chất vấn nói. Lâm Kỳ vào ở Đế Hào cũng mới có nửa ngày mà đi cùng đàn ông, ban ngày ban mặt mà làm mấy chuyện kia, thật là vô liêm sỉ!
Nghe câu hỏi của Lê Viêm, Lâm Kỳ cười lạnh, người tà dâm thường có quỷ theo sau đó. Trong phòng tắm có hai người thì nhất định là đang làm mấy cái chuyện đó hả?
"Mời anh đi cho, chỗ này không chào đón anh." Đè nén ý muốn muốn đánh người, Lâm Kỳ lạnh giọng nói.
Nhìn thấy cái tên này thì nhớ đến dáng vẻ đáng ghét của gã đời trước, đó giờ cậu cũng chẳng phải người rộng lượng, vừa thấy người này cậu liền muốn trả thù đối phương!
Không khí căng thẳng ở ngoài sảnh trôi qua được một lúc, Lâm Tiểu Cáp ngậm một chiếc khăn tắm còn to hơn cả người nhóc đi ra —— daddy đã dặn, sau khi tắm rửa xong phải lau khô nước trên lông. Nhưng mà nhóc không biết nên dùng cái tấm trắng trắng lông lông này để khô nước......
Nhìn Tiểu Ha ngây ngốc ngậm một cái khăn tắm đi ra, tự mình quấn mình thành một cục, thần kinh căng thẳng của Lâm Kỳ khẽ buông lỏng, nhịn không được cười nhẹ —— đứa nhỏ này đang học theo cậu dùng khăn sao?
Giải cứu Lâm Tiểu Cáp ra khỏi mớ khăn, Lâm Kỳ cười khẽ mở miệng nói: "Được rồi, đứng lên đi, ba lau cho con."
Nghe vậy, Lâm Tiểu Cáp đứng lên, một bên hưởng thụ sự phục vụ của daddy, một bên nhìn người xa lạ tự dưng xuất hiện trong phòng.
Người này thật đẹp như daddy, nhưng sao nhóc cứ thấy người này hơi gian gian, chờ ê chê nha. Quả nhiên daddy vẫn là tốt nhất!
Nhìn thấy có một có thú lớn đột nhiên chạy ra chỗ Lâm Kỳ, Lê Viêm có chút ngạc nhiên. Nhưng gã thật sự không thể chống lại cái đám lông lông xù xù này được. Lúc nãy nhìn video cũng không có cảm giác gì, nhưng được gặp tận mặt thì thấy thật đáng yêu. Nếu mà là hồ ly thì càng đáng yêu nữa.
Nghĩ đến đây, Lê Viêm lại cảm thấy buồn buồn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ gã nuôi con nào mà sống được hơn một tháng. Cũng vì gã còn là tiến hoá giả bẩm sinh, người trong nhà cũng chẳng lại gần gã, chỉ có động vật là không sợ gã.
Nhìn thấy một người một thú chơi vui như vậy, Lê Viêm đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu nhầm người ta rồi. Hoá ra chẳng có chuyện hai người tắm chung nào cả, chỉ có một người cùng một thú cưng tắm chung thôi!
Giúp Lâm Tiểu Cáp lau khô lông trên người, Lâm Kỳ phát hiện người nào đó không mời mà tới cứ đứng ở phòng mình, vì thế lại lần nữa đuổi "khéo": "Sao anh còn chưa đi?"
"À, cậu Lâm, tôi tên là Lâm Viêm, là ông chủ Đế Hào." Tự thấy có chút đuối lý, Lê Viêm tự giới thiệu, nhưng khí thế nói chuyện đã yếu đi không ít.
Nghe vậy, Lâm Kỳ nhướng mày, thật sự không nghĩ tới thân phận thật sự của Lâm Viêm lại là ông chủ Đế Hào.
Đời trước, Đế Hào biết rõ chuyện cậu là con cháu nhà họ Lâm mà cũng dám mua cậu, vậy chứng minh ông chủ sau lưng Đế Hào không đơn giản. Bất quá, gã nói gã đường đường là ông chủ lớn, hà cớ gì lại đi dạy dỗ cho một trai bao?
Xem ra đời trước mình ở Đế Hào không bị thua kém ai cũng là chuyện dễ hiểu. Mình còn chọc giận người tình có tiếng bên cạnh Lâm Viêm, chưa bị người ta tận diệt đã là may!
Lại nghĩ tới lần đầu tiên mình bị cưỡng bức cũng là ở chỗ khu giải trí Đế hào này, ở trong lòng Lâm Kỳ đã muốn tẩn ông chủ Đế Hào cuống mười tám tầng địa ngục. Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến cho cái chỗ này sụp đổ.
"Nãy chỉ là hiểu lầm thôi, hôm nay tôi tự mình đến đây là để mời cậu Lâm tham gia buổi đấu giá ba ngày sau." Thấy Lâm Kỳ vẫn trưng ra sắc mặt lạnh tanh, Lê Viêm cũng là người có kinh nghiệm sống, một bụng lý do đây.
Nghe Lê Viêm giải thích, Lâm Kỳ không để bụng, nếu mà đối phương chỉ muốn nói như vậy, vậy bây giờ cậu cũng chẳng cần nói gì thêm. Chỉ lạnh lùng mang theo Lâm Tiểu Cáp ngồi vào trên sô pha đối diện mà chẳng nói lời nào.
Cái tên Lê Viêm khoác "da người" kia là ai cậu không quen, Lê Viêm mà cậu biết kà một kẻ bề ngoài đa tình, nhưng bên trong lại lạnh lùng đến tàn nhẫn. Lâm Kỳ đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng dã thú mà khoác thêm tấm da thì sẽ thành con người.
Dù sao cậu cũng chẳng biết Lâm Viêm đang toan tính chuyện gì, chỉ có thể đợi xem sau này sẽ ra sao —— mà đường đường là ông chủ lớn thì chạy tới phòng của khách làm gì? Bộ rảnh rỗi sinh nông nổi hả?
Gọi người đến thu dọn cái ly bị vỡ, Lê Viêm lại rót cho cậu một ly rượu khác. Gã vốn dĩ muốn cùng người ta uống rượu tâm tình, tăng chút hảo cảm, nào ngờ mọi chuyện lại phát sinh như thế này.
Cũng may mấy chiêu dỗ dành gã có cả một bụng, có thể gã không phải là một người đàn ông tốt, nhưng nhất định là một người tình số một. Cho nên, trước mặt người cho gã cảm giác hứng thú, gã có thừa sự nhẫn nại.
"Lại đây nếm thử đi, hôm nay đều do tôi trả hết, coi như là lời xin lỗi cho mấy chuyện thất lễ vừa rồi." Ưu nhã mà đẩy ly rượu đến trước mặt Lâm Kỳ, Lê Viêm nói chuyện bằng giọng trầm ấm vô cùng.
Nếu như là một cậu nhóc nào đó ngồi trước mặt Lâm Viêm hiện tại thì e là đã đỏ mặt tim đập bịch bich. Mà Lâm Kỳ cũng chẳng phải là cậu thiếu niên ngây ngô. Duỗi tay cầm lấy ly rượu trên bàn, Lâm Kỳ nhấp một ngụm. Nếu người ta đã tự mình tìm tới cừa, vậy cậu cũng không khách khí.
Không thể không nói, tuy Lê Viêm khá là fack boy, nhưng cách đối xử với người khác cũng không tồi. Nhưng nhìn cái dáng vẻ khiêu gợi của gã, đang muốn dụ cậu chứ gì? Mấy chuyện này, Lâm Kỳ trong lòng cười lạnh, Lê Viêm nghĩ ai cũng như gã sao, trong đầu chỉ có mấy chuyện bum ba la bum?
Muốn dụ cậu bằng nhan sắc phải không —— Lâm Kỳ vắt chéo chân, đưa ly rượu lên cao, ngửa cổ lộ ra yếu hầu, từng ngụm uống sạch rượu trong ly. Mấy cái trò dụ dỗ này hả, xin lỗi chứ cậu còn giỏi hơn thầy!
Ánh mắt Lê Viêm vẫn luôn chú ý từng động tác của cậu. Nhìn đôi chân thon dài lộ ra dưới áo tắm, theo động tác của chủ nhân mà càng lộ ra nhiều hơn, gã thật sự nhịn không được muốn xé nát cái áo tắm kia. Nhìn đôi tay trắng nõn được tôn thêm bởi rượu đỏ, gã thật sự muốn từ từ nhấm nháp......
Môi đỏ, rượu vang đỏ, da trắng áo tắm —— nhìn Lâm Kỳ một thân áo tắm trắng đang uống rượu rất mê người, Lê Viêm bỗng nhiên cảm thấy người đang bị dụ chính là gã.
Cảm thấy có một dòng máu nóng dưới mũi, Lê Viêm đột nhiên đứng lên nói: "Cậu Lâm, đột nhiên tôi nhớ ra có chút chuyện phải làm, lúc rảnh nói chuyện sau nhé." Nói xong, Lê Viêm ngay lập tức rời đi.
Nhìn Lê Viêm rời đi như chạy trốn, Lâm Kỳ có chút nghi nghi, vừa rồi hình như Lê Viêm hơi đỏ mặt, Lê Viêm ngây thơ đến như vậy sao? Lê Viêm ở giới giải trí Đế Hào đã có biết bao người qua tay nay lại đỏ mặt, có phải mình bị hoa mắt không?
Cùng lúc đó, ngay khi Lâm Kỳ rời Trung Nghiên Viện, Lôi Hình cũng đến. Từ Âu Dương Trạch biết được tin tức Lâm Kỳ đã rời đi, Lôi Hình vốn định đuổi theo, nhưng không đợi anh bước ra khỏi cửa Trung Nghiên Viện, anh đã bị vệ binh của ông nội "Thỉnh" trở về......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.