CHƯƠNG 17: TÔI CHÍNH LÀ VUA CỦA BẮC LƯƠNG.
Kim Chính Long sợ hãi.
Sợ hãi và hoảng sợ từ tận đáy lòng.
Lúc này ông ta đã quên mất mình chính là gia chủ nhà họ Kim ở Tô Hàng, đã quên mất chuyện ngày hôm nay mà mình cần làm, cho dù ở bên cạnh có hơn cả nghìn thủ hạ của nhà họ Kim cùng mười mấy tên sát thủ nắm đấm sắt do nhà họ Kim đã bỏ ra một cái giá lớn để bồi dưỡng, nhưng mà vẫn không thể để cho Kim Chính Long cảm thấy đầy đủ lực lượng như cũ.
Tiêu Phong đầy sát khí với hơi thở lạnh lùng ôm Khương Uyển Đồng, trong nháy mắt lửa giận đã sớm hóa thành dòng lũ.
Lúc này ba vị thần y cũng xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phong, nhìn thấy vết thương của Khương Uyển Đồng, trong lòng đều hốt hoảng.
“Chủ soái, phu nhân còn có thể cứu được.” Hoa thần y kêu lên.
Tiêu Phong nghe vậy, trong sát khí nồng đậm xuất hiện một tia hi vọng, anh không chậm trễ, nhanh chóng giao Khương Uyển Đồng cho ba vị thần y.
Nhìn một nhóm người hộ tống Khương Uyển Đồng cùng với ba vị thần y đi khỏi, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Phong quét qua người Kim Chính Long, lạnh lùng cười nói: “Ông hỏi tôi là ai à? Haha, tôi chẳng qua chỉ là một thằng nhóc cuồng vọng không có ý nghĩa gì trong mắt của ông, chẳng qua cũng chỉ là người chồng chưa từng lộ diện của Khương Uyển Đồng, chẳng qua cũng chỉ là ba của Giai Giai! Kim Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-toi-toi-thuong/4617830/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.