Chương trước
Chương sau
Lúc Đường Ngự Thiên trở lại, cảm thấy rõ ràng tâm tình của Tần Ý đang không ổn định.

Hơn nữa...

Người này dường như chưa bao giờ bất ổn như hôm nay.

Hắn phất tay một cái, ra hiệu Đức thúc tiếp tục làm việt khác, sau đó tiến lên trước, hỏi anh: "Em ở đây làm gì?"

Tần Ý ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, trên tay là cuốn "Jean Christiophe", sắc mặt nhìn như bình tĩnh, chỉ có điều lúc nghe thấy Đường Ngự Thiên hỏi thì cơ thể run lên với biên độ nhỏ.

"Anh về rồi?" Tần Ý ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đáp, "Em, em đang đọc sách."

Đường Ngự Thiên không mặn không nhạt "à" lại một tiếng, ngoài miệng không vạch trần anh, chỉ đưa tay thay anh chỉnh đúng lại hướng của quyển sách.

"..."

Tần Ý có chút lúng túng, ngón tay như dính trên bìa sách, không lên tiếng.

Đường Ngự Thiên đưa tay về phía anh: "Ăn cơm."

Bữa cơm này khá là trầm mặc, Đường Ngự Thiên cho anh đĩa rau, mà Tần Ý cũng thất thần, không thèm nhìn đã dồn vào trong miệng.

Mãi đến tận khi Đường Ngự Thiên có ý xấu, gắp một miếng gừng nhỏ cho anh, Tần Ý cũng đưa vào trong miệng, thậm chí còn nhai nhai, lúc sau mới cảm thấy không đúng, sắc mặt khẽ biến, nhíu mày.

Có điều, vì nhận giáo dưỡng tốt từ nhỏ, anh cũng không nhả miếng gừng này ra mà trực tiếp nuốt xuống.

Ánh mắt Đường Ngự Thiên có chút trầm xuống: "Ăn ngon không?"

Tần Ý mất tập trung gật gật đầu: "Ngon."

Ăn ngon thì có quỷ.

Trải qua một quãng thời gian tu dưỡng, thân thể Tần Ý cũng tốt lên gần như lúc trước, kế hoạch chạy bộ bị gián đoạn cũng có thể khai triển lại. Có điều cũng không thể vận động quá kịch liệt, mấy ngày nay, sau khi ăn xong tầm nửa giờ, Đường Ngự Thiên đều dẫn người ra ngoài tản bộ một chút, chờ mấy ngày nữa thì thử chạy bộ.

Nhưng mà hôm nay, ngay cả đi bộ, ngu xuẩn nhà hắn cũng tựa như bị lạc hồn đi đâu mất.

"Em chạy đâu vậy?" Rõ ràng hai người họ đang tản bộ ven theo bìa rừng, vậy mà bước chân người này cứ lệch đi đâu mất.

Đường Ngự Thiên duỗi dài cánh tay, miễn cưỡng chạm đến ống tay áo Tần Ý, lôi anh về. Bàn tay thuận thế, không quá tự nhiên mà đổi thành mười ngón tay đan xen, nắm chặt.

Tần Ý cúi đầu nhìn lá khô dưới chân, bước chân trở nhẹ, mỗi bước đều có thể phát ra tiếng xào xạc tinh tế.

Anh lại ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy mặt trời hạ núi, ánh chiều tà phủ lên tất cả.

Có lẽ là ra tức cảnh sinh tình, hoặc giả, vì hôm nay thực sự quá ngột ngạt, anh bỗng không lý do mà đỏ vành mắt.

Anh thật sự rất vô dụng.

Cho dù Đường Ngự Thiên có lý trí bao nhiêu, nhưng ánh mắt nhìn tới đôi mắt sương mù của người nọ, đầu óc cũng nhất thời trống rỗng, suy nghĩ gì cũng đều bay biến.

Bằng không, lấy sự thông minh của hắn, không quá mười giây cũng có thể đoán ra nguyên nhân sự khác biệt hôm nay của Tần Ý.

"Em sao vậy? Ai bắt nạt em?" Đường Ngự Thiên thuận tay kéo người lại, ôm vào trong lồng ngực, hỏi hai câu, chỉ thấy người này ngoại trừ hung hăng lau nước mắt lên áo sơ mi của hắn cũng không có thêm động tĩnh gì.

Hắn liền ôm Tần Ý chặt thêm một chút, dụ dỗ nói: "Nói chuyện nào."

Tần Ý vốn ở nhà cả ngày, cũng tìm được cách để nói, nhưng càng đến lúc Đường Ngự Thiên tan việc, mọi thứ anh chuẩn bị tốt lại càng không có cách nào nói ra.

Hiện tại, anh lại càng triệt để không biết phải mở miệng thế nào.

Tần Ý mở miệng: "Em..."

Đường Ngự Thiên suy đoán: "Hôm nay nhập tâm vào John Christophe quá hay sao?"(*)

"... Người ta gọi là Jean Christophe." Tần Ý không tự chủ được mà lệch đề theo, "Là một tác phẩm văn học về một người phải đư ra lựa chọn gian nan trong cuộc sống, không chỉ diễn tả sự mâu thuẫn xung đột của xã hội, còn thể hiện được ý chí phấn đấu để sống của nhân vật."

"Được, được, được, Christophe." Đường Ngự Thiên nắm tay anh, hai người rất nhanh đã đi đến điểm cuối.

Tần Ý ban nãy thất thần, sau khi nhắc tới tác phẩm văn học thì đã tỉnh táo lại mấy phần.

Lúc này anh mới chú ý, có một chiếc xe riêng màu đen đỗ ở bên đường.

"Dẫn em đến một nơi."

Sau đó không chờ Tần Ý phản ứng lại, Đường Ngự Thiên đã dẫn anh lên xe, khởi động xe, nhấn ga, xe liền chậm rãi lăn bánh.

Ban đầu, tốc độ xe cũng không quá nhanh, không biết vì sao đi được nửa đường, Đường Ngự Thiên đột nhiên hỏi anh: "Trước đây em đã từng đua xe chưa?"

Đua xe gì cơ?

Anh căn bản còn không biết đi xe vượt quá tốc độ 50 dặm trên giờ là loại trải nghiệm gì.

Không đợi anh đáp lời, Đường Ngự Thiên vứt cho anh một câu "Giữ chặt", sau đó dẫm chân ga đến vị trí thấp hơn, thân xe tựa như bay mà phóng đi, cảnh sắc ngoài cửa xe nhanh chóng xẹt qua, loại cảm giác chưa bao giờ trải qua này khiến anh hưng phấn, lại có chút nghẹt thở, run rẩy thở không ra hơi.

Anh mở miệng, muốn nhắc Đường Ngự Thiên đi chậm một chút, như thế này rất nguy hiểm.

Thế nhưng dưới sự kích thích các cảm quan một cách mãnh liệt thế này, anh hoàn toàn nói không ra lời. Cùng cảm giác nguy hiểm, còn có chút phóng thích lo lắng.

Không sai, là buông thả phóng thích.

Gương mặt Tần Ý trắng bệch, nhưng không thể phủ nhận, căng thẳng cả ngày hôm nay của anh đều giảm đi phần nào.

Cũng có khả năng... bị đứt đoạn suy nghĩ.

Đường Ngự Thiên đua đủ rồi, lúc này mới hạ tốc độ, chờ lúc tốc độ xe trở lại vững vàng, Tần Ý mới tỉnh táo lại, anh trầm mặt nói: "Dừng xe."

Đường Ngự Thiên tiếp tục đi, sau đó quẹo phải: "Cũng vừa lúc đến nơi."

Mãi đến tận khi Tần Ý xuống xe, nhìn thấy biển rộng cùng cát mịn đẹp đến bất khả tư nghị, cũng không quyên tiến hành khuyên bảo Đường Ngự Thiên: "Sau này anh không được đua xe, thật sự rất nguy hiểm, sinh mệnh quý giá nhường nào, anh biết không... Anh lãng phí ngày hôm nay, thì đã đi xa hy vọng đến ngày mai như thế nào rồi?"

"Ừm, biết." Đường Ngự Thiên uyển chuyển trả lời, "Biết em lo lắng cho anh."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Đường Ngự Thiên đột nhiên giữ lấy gáy người yêu mà hôn lên.

Tần Ý như chìm đắm trong nụ hôn vừa ôn nhu vừa bá đạo này, từ bàn tay Đường Ngự Thiên đang giữ sau gáy anh, hay sự giam cầm của đối phương nơi eo lưng.

Rõ ràng hai bờ môi chạm nhau nhẹ nhàng đến vậy, động tác ôm anh của Đường Ngự Thiên bên dưới lại dùng rất nhiều sức.

"A..."

Tần Ý nhắm hai mắt, lặng lẽ hơi dịch người ra sau.

Đúng lúc này, Đường Ngự Thiên đột nhiên tăng thêm sức mạnh, không chút lưu tình mà cướp hết phần khí Tần Ý vừa mới khôi phục lại ban nãy.

Không chỉ như vậy, Đường Ngự Thiên còn ôm lấy eo anh, hoán đổi vị trí của hai người, sau đó nhẹ giọng nỉ non: "... Bảo bối, mở mắt."

Tần Ý mơ hồ hé mắt, anh vốn đưa lưng về phía biển, nay đã thành đứng đối diện.

Trong lúc lơ đãng vừa mở mắt, đi vào trong mắt là mặt trời ngả về tây, sót lại một vạt nắng chiều tà trên mặt biển, sóng rì rầm vỗ.

Chuyện như vậy đại khái cũng chỉ có Đường Ngự Thiên làm được, làm đến độ anh đã lưu luyến lại càng không thể ngừng trầm luân.

Sau khi mặt trời lặn, trời rất nhanh đã tối.

Tần Ý cùng Đường Ngự Thiên ngồi bên bờ biển uống bia.

Đương nhiên là Tần Ý không uống, tình huống thân thể của anh cũng không thể uống chất cồn, phía sau còn chưa khỏe hẳn đâu.

Nhưng Đường Ngự Thiên sẽ dạy anh làm thế nào để dùng một tay mở bia, chuyện như vậy, dù không uống cũng có cảm giác thoải mái. Trong bia vốn có hơi, sau khi dùng ngón trỏ mở nắp, hơi liền trào tới trong nháy mắt.(**)

"Em thử xem?"

Dáng vẻ Đường Ngự Thiên như là đang dạy bạn nhỏ không hút thuốc thử phun nhả khói.

Tần Ý học hắn, ngón trỏ giữ lấy móc hình tròn của lon, ngón cái đỡ bên cạnh, sau đó dụng lực kéo ra...

Được một khe nhỏ.

Đường Ngự Thiên lúc này đang uốn gối ngồi bên bờ cát, hắn ngoẹo cổ cười cười, tiếp nhận lon bia bị mở thất bại này, khen ngợi nói: "Giỏi quá." (***)

Không phải lực của em ấy không đủ, chỉ là chọn điểm tựa chưa cân bằng mà thôi.

Đường Ngự Thiên uống một hớp, tóc mái trên trán bị gió biển thổi tung, tuy rằng ngổn ngang nhưng lại tạo ra một loại cảm giác thu hút lười biếng tùy hứng.

Người đàn ông lười biếng tùy hứng này chọn ra một chai nước khoáng đưa cho Tần Ý: "Uống không?"

Tần Ý lắc  đầu, anh đưa tay chọn một lon bia, tiếp tục thử nghiệm xem có thể mở lon được không.

"Lòng bàn tay và ngón tay cái đặt ở vị trí này," Đường Ngự Thiên hướng dẫn, "Em mà để vậy thì sao được?"

Lần hai, sau khi chỉnh lại theo hướng dẫn, thật sự có thể thuận lợi mở lon, một tiếng "xì" này quả thật nghe đến thoải mái.

Có điều, ngoài dự đoán của Đường Ngự Thiên, sau khi Tần Ý mở bia, vậy mà lại không chút do dự mà uống một hơi.

Lúc hắn đoạt lại lon bia thì đã muộn, Tần Ý dũng cảm uống hết non nửa lon mất rồi.

Đường Ngự Thiên lại thấy buồn cười, hỏi đối phương: "Thế nào, uống ngon không?"

Tần Ý nhíu nhíu mày, thẳng thắn đáp: "Không ngon."

Mặc dù bia không ngon, nhưng có thể tăng thêm dũng khí.

Anh đột nhiên nghiêng người, đẩy Đường Ngự Thiên nằm ra cát.

"Đường... Ợ." Anh vốn muốn kêu một tiếng Đường tiên sinh, nói được một nửa thì khí trào tới, đánh một cái ợ.

...

Đường Ngự Thiên nằm dưới thân anh, trầm thấp cười một tiếng.

"Anh, anh đừng cười." Tần Ý cưỡi trên người hắn, đưa tay bịt miệng đối phương.

Đường Ngự Thiên quả nhiên thu hồi ý cười, chỉ thuận thế đặt lên bàn tay mảnh khảnh một nụ hôn khiến Tần Ý suýt chút nữa rụt tay về.

"Được, anh không cười, em nói đi." Giọng hắn truyền qua tay Tần Ý có chút sầu muộn, nhưng vẫn có khí phách.

Lúc Tần Ý nói chuyện đều có hơi cồn xông vào mũi.

Giọng anh hạ thấp: "Em... Nếu như em trở về... Anh..."

Anh ấp úng không nói được rõ ràng, Đường Ngự Thiên lại hiểu. Hoặc là nói, hắn thậm chí còn rõ ràng hơn so với Tần Ý.

Khi Tần Ý thẳng thắn với hắn, hắn cũng từng từ đó tính toán qua, bởi vậy biết bây giờ còn kém bao nhiêu.

"Còn năm điểm, đúng không." Hắn đưa tay xoa xoa đầu Tần Ý, đổi đề tài, "Bất luận em đi tới đâu, anh đều sẽ đến tìm em, cũng như... Cho dù em có lạc đường, cuối cùng cũng sẽ tìm trở về bên cạnh anh."

---

Hal: (*) Đường tổng nhớ nhầm tên, không phải thế này, nhưng tôi lười tìm phiên âm các thứ thành ra... Nhưng túm lại là ổng nhớ nhầm tên thôi.

(**) Tôi thực sự ngu si ba cái đoạn miêu tả, cảnh quan, đua xe, mở bia gì đó... Không có kinh nghiệm với từ vựng cho lắm nên nó sẽ rất chi là chuối củ OTL

(***) Thích những lần Đường tổng khen thầy Tần thế này, điểm cưng chiều tăng đến dương vô cực. Cái cảm giác "mâu thuẫn" này làm tôi khá thích thú. Ý tôi là, thầy Tần ở nhiều mặt thì trưởng thành hơn một Đường tổng sến súa ngạo mạn và đầy tính xấu( mà thầy Tần vẫn yêu và u mê vl ok),nhưng khi yêu thì cái cách Đường tổng thể hiện lại tạo cảm giác cưng người yêu như cưng trẻ nhỏ vậy =))))) Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, nhưng tôi thấy dễ thương lắm ý. Mà tôi nghĩ thầy Tần cũng thích được khen kiểu này, vì sao á? Chuyện gia đình đó, tầm gần mười năm không nhận được tình cảm từ gia đình, hơn nữa còn là dạng người tự ép bản thân trưởng thành từ khi còn nhỏ, nên sẽ càng thích cái cảm giác được cưng chiều hơn, chỉ là không nói ra thôi, tôi nghĩ vậy =))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.