Mao Cát Tường rất muốn nhảy dựng lên hô to, này cái cậu trai tân bé nhỏ hôn cũng chưa từng nhận kia, không hiểu cũng không cần nói linh tinh, lại bị phân tâm bởi Bạch Dư đứng bên cạnh.
Bạch Dư đặc biệt kỳ quái, tuy rằng mặt mày vẫn không biểu cảm, thế nhưng trong mắt lại hiện rõ một tầng ý cười.
Muốn chết.
Mao Cát Tường chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Bạch Dư, trong ký ức của hắn, Bạch Dư vẫn luôn như một người máy lạnh như băng.
Hai năm trước, thời điểm hắn vừa xuyên đến thế giới này, chủ nhân cũ của thân thể này không cẩn thận phun đầy rượu vào mặt nam chính trong một bữa tiệc thượng lưu, dẫn đến việc bị nam chính truy sát.
Sau đó, tham gia một tiệc rượu thương mại, hắn đang thán phục độ tinh xảo của các loại cocktail, kết quả bị mấy bảo tiêu áo đen đuổi chạy trối chết.
Vai nam chính này quả thật là bụng dạ hẹp hòi…
Cả tiệc rượu bị bọn họ quậy cho gà bay chó sủa, ông cha tiện nghi của hắn hùng hổ tới khuyên can, mong Đường Ngự Thiên buông tha cho đứa con bất hiếu này của ông ta. Kết quả vẫn không khuyên nổi, hắn chỉ có thể chạy như bay lên lầu trên.
Cuối cùng, gặp được người đứng thứ hai giới kinh doanh trong truyền thuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Dư, hắn liền bị gương mặt lãnh khốc, lạnh lùng lại vô tình kia làm cho kinh sợ.
Đường Ngự Thiên tăng nhanh tốc độ, Tần Ý bị hắn lôi lên lầu.
Lúc đi lên lầu hai, không biết có phải hoa mắt hay không, anh nhìn thấy trên boong có một bóng đen thoáng chạy qua.
“Đường tiên sinh, bên kia hình như còn một người.”
Đường Ngự Thiên quay đầu lại: “Hồng Bảo?”
Hồng Bảo lập tức đứng thẳng:”Tôi đã theo yêu cầu của ngài mà tập trung mọi người lại, không có bỏ sót ai.” Nói xong chính cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi, sờ đầu đáp, “… Chắc sẽ không có đâu.”
Đợi đến khi bọn họ tới nơi, cái bóng đen kia đang bám trên lan can, hai tay mở rộng vươn xa, trong miệng hát: “Em là một cánh chim nhỏ tự do, em muốn bay, nhưng làm thế nào cũng không thể bay cao.”
Bỏ qua em chim nhỏ kia, bọn họ bước đến phòng ở trước kia trên tầng trệt. Gió biển lạnh lẽo, mang theo không khí mằn mặn ẩm ướt, len lỏi trong thân tàu.
Đêm nay, không còn ai chú ý đến mặt nước phản chiếu sao trời, sóng đánh rì rầm đẹp đẽ, hay biển cả mộng ảo bao la nữa.
Nhưng dù sao thì bầu trời âm u hôm nay cũng chẳng đào đâu ra sao cho người ta thưởng thức.
Quả là thế sự vô thường.
Thời gian đếm ngược trên bom trôi qua từng giây. Lần này mời không nhiều người, tổng cộng chỉ hơn một trăm bốn mươi khách, nói chính xác, đây chỉ tính là một loại tụ hội cỡ nhỏ.
Nhưng chính hơn một trăm người này lại tạo thành một dây xích công nghiệp khổng lồ. Nếu những người này có xảy ra chuyện gì, nền kinh tế thế giới sẽ gặp phải thay đổi lớn.
Đường Ngự Thiên bước bước lớn đến cánh cửa phòng đang đóng chặt, ngoài cửa vẫn có hai người đang đứng thẳng. Hai người kia vừa thấy Đường Ngự Thiên lại đây, lập tức thu hồi súng, một mực cung kính nghiêng mình: “Đường tổng.”
Đường Ngự Thiên khẽ gật đầu, ra hiệu: “Mở cửa.”
Đó là gian phòng của Đường Nhiên Chi.
“Nhiên Chi thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng,” thủ hạ kia vừa lấy chìa khoá mở cửa vừa nói, “Không thấy ra ngoài, cũng không có bất kỳ nhân vật khả nghi nào tiến vào phòng.”
Cửa mở ra, Tiểu Mai đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, nghe tiếng vang, cả thân thể co rụt lại, hốt hoảng nhìn về phía cửa phòng.
“Đường tổng…” cô cúi đầu, đứng lên, bàn tay nắm chặt hai bên quần. Âm thanh vẫn khàn khàn như trước, tóc mái thật dài che đi đôi mắt.
Đường Nhiên Chi chậm rãi đẩy xe lăn ra ngoài: “…Thật xin lỗi, anh mới vừa tỉnh ngủ, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia của Đường Nhiên Chi, cùng với bàn tay tựa như vô lực vịn vào xe lăn, Tần Ý đột nhiên nhớ tới điều hôm qua anh hỏi Đường Ngự Thiên, nếu biết hai người bọn họ có vấn đề, vì sao không đề ra nghi vấn.
Lúc đó Đường Ngự Thiên trầm mặc liếc mắt nhìn anh, nói, thay vì lãng phí thời gian nghe hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, không bằng chờ chính anh ta lòi đuôi.
Người đàn ông này tựa như thợ săn trong đêm tối, không nhanh cũng không chậm.
“Thuyền sẽ chìm,” Đường Ngự Thiên đáp, “Tôi sẽ cho người đưa anh đi, không cần lo lắng.”
Đường Nhiên Chi cười rộ lên luôn như nắng ấm tháng ba, trên mặt anh ta mang theo căng thẳng, vậy mà vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó tiện tay đắp kín lại chăn len trên đùi: “Sao lại xả ra chuyện như vậy? Quá nguy hiểm, Ngự Thiên, em phải cẩn thận.”
“Ừ.” Hắn đáp xong rồi vung tay, hai người đang canh giữ ngoài cửa lập tức tiến vào, đẩy Đường Nhiên Chi theo đường đặc biệt dành cho người khuyết tật mà ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Mai và hai người bọn họ.
Thân phận của cô Tiểu Mai này vô cùng khả nghi, mặc dù lúc trước đưa cho bọn họ tin tình báo, nhưng cũng không bởi vậy mà có thể xác định cô ta đứng về phía ai.
Tần Ý đang định thăm dò, như thế nào cũng cảm thấy Tiểu Mai này như NPC hệ thống phái đến, tặng bọn họ một cái bánh lớn, giúp họ thuận lợi thăng cấp.
Tiểu Mai nhìn xung quanh nửa ngày, chắc chắn rằng Đường Nhiên Chi đã đi xa, lúc này mới nhỏ giọng nói với bọn họ: “Tôi… Có chuyện này, tôi không biết nên nói thế nào, thế nhưng tôi có thể khẳng định, Nhiên Chi tiên sinh này là giả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]