Sau đó, Đường Nhiên Chi chuyển hướng xe lăn một chút, ân cần nói: “Ngự Thiên, em phải cẩn thận. Đã xảy ra chuyện như vậy, anh cảm thấy rất bất an, luôn có cảm giác sau đó sẽ lại nảy sinh thêm vấn đề.”
Đường Ngự Thiên nói xong liền không có dự định lưu lại, Hồng Bảo vốn đang che ở cửa, thấy thế lập tức lùi qua một bên, nhường đường đi cho ông chủ.
“Đường tiên sinh, áo khoác của anh.” Tần Ý đi được hai bước mới phát hiện ra, mà cái vị chủ sở hữu áo khoác kia dường như không định tự mình đến lấy, tay đút túi quần mà lành lạnh nhìn anh.
‘Ngu xuẩn, em mang tới đây’, mấy chữ này như viết rõ trên mặt hắn.
Bất tri bất giác, Tần Ý, người đã quen với việc làm mẹ già, đi đến bên ghế cầm cái áo khoác bị khổ chủ tuỳ tiện quăng bừa kia lên, đi theo Đường Ngự Thiên ra cửa.
“Phái nhiều người hơn đến trông coi cho tôi,” Đường Ngự Thiên vừa đi vừa nói, “Người ra kẻ vào đều phải báo cáo đầy đủ, không được để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.”
“Vâng, vâng.” Hồng Bảo nghe lệnh dài như vậy mà như rơi vào sương mù, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng vẫn phục tùng vô điều kiện với mệnh lệnh của ông chủ, “Ngài còn chuyện gì muốn dặn dò không?”
Lúc nói chuyện, cũng đã tiến vào bên trong phòng, Tần Ý giúp Đường Ngự Thiên treo áo lên, lại nghe người kia âm tình bất định nói: “Không cần, về cơ bản tôi đã nắm rõ rồi.”
“Anh, anh mặc quần áo tử tế vào trước đã...” Tần Ý siết chặt catalog, lui về sau hai bước.
Anh ăn qua mấy lần thiệt thòi, bây giờ rất mẫn cảm với năm chữ ‘Đường Ngự Thiên tắm rửa’, mấy lời lễ nghĩa liêm sỉ “chi, hồ, giả, dã” này kia đều quên béng, hiện tại chỉ giống như học sinh bị thầy giáo doạ cho sợ.
May mà lúc này Đường Ngự Thiên cũng không có tâm tình đùa anh, hắn đi vào phòng ngủ thay quần áo xong mới ra ngoài, dựa vào cạnh cửa, nhướng mày: “Có việc gì sao?”
Lúc này Tần Ý mới tiến lên, mở catalog ra chỉ cho hắn: “Đường tiên sinh, anh nhìn chỗ này.”
Thuận theo ngón tay mảnh khảnh của người nọ, ánh mắt Đường Ngự Thiên dừng ở con số mười ba có chút khác biệt kia.
“Tôi cảm thấy Tiểu Mai đang ám chỉ điều gì đó cho chúng ta,” Tần Ý nói ra suy đoán của mình, “Tuy rằng không biết động cơ của cô ta là gì... Thế nhưng theo trực giác của tôi, việc này không phải chỉ là sự trùng hợp.”
Tần Ý cảm thấy đây khẳng định là một manh mối quan trọng, Đường Ngự Thiên chỉ cầm tay anh gấp catalog lại, xoay người tiến vào phòng ngủ, không mặn không nhạt vứt lại một câu: “Mang cái khăn tắm kia vào đây.”
Mãi đến tận khi anh đứng ở bên giường giúp Đường Ngự Thiên lau tóc, anh cũng không hiểu vì sao sự tình lại tiến triển thành ra như vậy.
Không phải bọn họ nên ngồi xuống cẩn thận thảo luận về cái nhà bếp kia sao?
Vì sao bây giờ anh lại giúp Đường Ngự Thiên lau tóc?
Đường Ngự Thiên ngồi bên giường, hai người mặt đối mặt, nhưng vì một người đứng một người ngồi nên góc độ bất đồng.
Tần Ý vươn dài tay hết mức có thể, như vậy có thể đứng xa hắn một chút, cứng người giúp hắn lau tóc.
“Đường tiên sinh, anh có thể nhìn ra phía khác không?” Vươn tay như vậy quá mỏi, Tần Ý thực sự là không động thêm được, nhưng quan trọng là anh không muốn mắt đối mắt với Đường Ngự Thiên.
Đường Ngự Thiên không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm, thâm trầm, còn có chút cảm xúc xa lạ khác không diễn tả được.
Đường Ngự Thiên vươn tay lên đỉnh đầu, bắt được tay Tần Ý, kéo cả tay anh lẫn khăn tắm xuống, sau đó nắm chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]