Tư Gia Bắc sững sờ nửa ngày mới tìm được băng cá nhân mà cậu ta mang bên mình theo thói quen, đây là do Tô Thất ảnh hưởng. Nguyên nhân là thật lâu trước đây, Tô Thất đã dùng trò băng cá nhân này đi cua trai.
Lúc đó Tư Gia Bắc còn chưa biết tình dục tròn méo ra sao, cực kỳ sùng bái Tô Thất, bởi vậy luôn ghi nhớ những câu pick up và làm theo vài thói quen đến tận bây giờ.
Cho nên, khi câu nói ‘Em có chuyện xưa, anh có rượu không’ nổi khắp internet, Tư Gia Bắc chỉ khịt mũi coi thường.
___ Em có băng cá nhân, anh có vết thương nào không?
Tư Gia Bắc nhanh chóng bổ trang, tay siết chặt miếng băng cá nhân, thầm nhẩm lại lời kịch: “… Cần em giúp anh chữa vết thương chứ?”
Cậu ta nhớ kỹ giáo trình, sau khi nói sau câu kia, phải chậm rãi áp sát, cầm băng cá nhân ngang với ngực đối phương, cách quần áo, như có như không mà chạm vào, nói ra nửa câu sau: “Vết thương lòng cũng chữa được.”
Tư Gia Bắc điều chỉnh tốt trạng thái, lúc đi ra thì người đâu còn đó.
Đáng tiếc, cậu ta không có duyên với anh giai mông mẩy kia.
Lại nói, cậu ta ban nãy cũng không chú ý dung mạo người ta ra sao…
Tư Gia Bắc dựa theo đường cũ trở về, lúc đi ngang qua khúc quanh, không biết từ đâu lại truyền đến từng tiếng ‘thùng’, ‘thùng’.
Tiếng động nặng nề này, nghe như là có gì đó va chạm với ván cửa.
Tư Gia Bắc đứng tại chỗ nghe đến nửa ngày, vậy mà nghe ra chút nhịp điệu.
Ba tiếng ngắn, ba tiếng dài, lại ba tiếng ngắn.
Lúc đoàn người Đường Ngự Thiên trở lại, Mao Cát Tường đang nằm nhoài trên lan can nhìn xuống, tráng hán theo sau hắn, tay muốn đỡ nhưng lại không dám đụng tới hắn.
Hắn còn chưa nói xong, không ngờ quay đầu lại liền thấy nam chính sắc mặt thâm trầm.
Một tạo hình rất đẹp trai, thành thục mà vẫn gợi cảm. Mao Cát Tường thầm ghi chú lại ở sổ tay thời trang trong lòng, đỏ rượu mặc cùng đen, tao nhã giống như ma cà rồng!
Đường Ngự Thiên cách hắn tầm ba mét, hơi mỉm cười nói: “Cùng nhau đợi trên boong thuyền làm gì?”
Sợ chết người ta rồi.
Kỳ thực, Mao Cát Tường thà ngồi với tên mặt than Bạch Dư kia, còn hơn đối mặt với nam chính cứ thích dùng skill cười như không cười, châm chọc xen lẫn xem thường, không kể mở mồm nói ra cái gì cũng đem lại cho người ta cảm giác ‘Nhóm giun dế kia lại đây, nhúc nhích để ta nhìn một chút’.
Tư Gia Bắc dựa vào cửa phòng, nơi kia rất nhỏ, không chú ý có thể cũng sẽ không phát hiện.
Đường Ngự Thiên định thần nhìn lại, trên cửa phòng có biển hiệu, mặt trên viết ba chữ, phòng chứa đồ.
Lúc đi đến thì thấy rõ ràng hơn, Tư Gia Bắc dán sát tai vào cửa, gọi vọng vào bên trong: “Bên kia rốt cục có phải người không vậy?”
Không hiểu sao bên trong chỉ truyền đến ba tiếng dồn dập ‘thùng thùng thùng’.
Cậu ta ở đây đã ngót nghét hai mươi phút, không quay lại anh hai thể nào cũng cằn nhằn, Tư Gia Bắc quyết định từ bỏ: “Gõ cái gì mà gõ, cậu nói một câu không được à.”
Lúc này tiếng đập cửa so với ba tiếng trước đó âm điệu dài hơn, nhưng vẫn là ba tiếng.
Tư Gia Bắc gật đầu: “Được được được tôi tôi tôi sẽ nói cho tổng tài của các anh…”
Sau khi Hồng Bảo thẳng thắn báo cáo xong mới nhận ra âm thanh này không đúng lắm, cậu ta lập tức nghiêm túc: “Anh là ai, anh muốn làm gì, có ý đồ thế nào, tôi cảnh cáo anh…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, bên kia điện thoại liền truyền đến một trận âm thanh va đập dữ dội.
“Đã xảy ra chuyện gì?! Ông chủ! Ông chủ, ngài không sao chứ!”
Tư Gia Bắc nhìn cánh cửa ầm ầm ngã xuống đất, run rẩy giải thích: “Không có chuyện gì, anh ta phá cửa…”
Phòng chứa đồ rất loạn, bên trong có rất nhiều hộp giấy và những vật dụng linh tinh khác.
Tần Ý co người lại trên mặt đất, tay chân bị trói chặt, trong miệng bị nhét một miếng vải. Ánh mắt từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh, lúc này lại long lanh như hồ nước, hiện ra gợn sóng, ẩm ướt yếu ớt.
Anh rất khó chịu, triệu chứng say sóng lại càng thêm nặng. Lúc trước ở trong phòng VIP, vị trí cao hơn nơi này, vững vàng hơn rất nhiều. Không gian ở phòng chứa đồ lại nhỏ hẹp, không khí không lưu thông, cực khó thở. Hơn nữa, mảnh vải trong miệng không biết lấy ra từ đâu, mùi vị rất kỳ quái, lẫn vào bầu không khí vẩn đục, anh phải cố lắm mới không nôn ra.
“Ưm,” Tần Ý muốn gọi tên hắn, nhưng trong miệng vẫn bị nhét khăn “Ưm, ưm, ưm.”
Rõ ràng chỉ có một âm đơn như vậy, ưm đến ưm đi, nhưng Đường Ngự Thiên lại như nghe hiểu, trầm thấp “Ừm.” một tiếng đáp lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]