Lòng Mao Cát Tường như tro nguội: “Không, không cần!” Điểm này không dễ kiếm, một phần hắn cũng không muốn dùng!
Tiểu Xấu Xa: “Ha, vậy tôi lui trước.”
Mao Cát Tường nói xong đôi lời với Vua hố cha hệ thống, thuận tiện làm xong chuẩn bị tâm lý, hắn chậm rãi giơ tay rời đi cái quần lót đen trên mặt.
Mở mắt ra chỉ thấy ____
Lúc này, Bạch Dư không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm bên hông, vẫn còn chưa lau khô nước trên người, từng giọt ướt át dọc theo cơ bụng chảy xuống…
Vóc người như này, giời ạ, so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn!
Mao Cát Tường cảm thấy mũi nóng lên, giống như có gì đó muốn chảy xuống, từ lỗ mũi tràn ra, cảm giác này hết sức quen thuộc.
Hắn giơ tay gạt một cái, ừm, đỏ.
ヾ(`Д) Tiểu Xấu Xa, mày mau trở về! Trở về! Cho tao một đạo cụ bảo mệnh!
Không biết vì sao, cái hệ thống Tiểu Xấu Xa này tương đối có cá tính, nói đi liền đi, không thèm quay đầu, không cho người ta cơ hội thở lấy hơi, vô luận Mao Cát Tường gọi nó như thế nào, nó cũng làm như mình chết rồi.
Mao Cát Tường không thể làm gì hơn ngoài chật vật che mũi, một tay khác khó khăn kéo khoá quần.
Bạch Dư bỗng nhiên tiến sát đến, đè xuống tay đang ra sức kéo khoá của hắn, cúi người, hỏi lại một lần: “Em, đang làm gì?”
Cho dù có khả năng Bạch Dư chỉ muốn ngăn động tác của hắn, muốn hắn chú ý nghe anh ta nói, thế nhưng động tác này… Động tác này…
“Anh anh anh buông tay em ra cái đã,” Mao Cát Tường vung tay, che chở đũng quần, liều mạng lui cả người về phía sau, “Việc đó, anh hãy nghe em nói, em có thể giải thích.”
Bạch Dư không tiếp tục đuổi theo, anh ta vẫn đứng bên giường, nhìn chằm chằm Mao Cát Tường đang run rẩy giữa giường, biểu tình nghiêm túc: “Em nói đi.”
Mà ở một nơi khác, Tần Ý nỗ lực gọi điện thoại, lại chỉ nghe được tiếng nhắc nhở bên kia chưa nộp phí điện thoại của tổng đài.
Hơn nửa đêm, anh đi đâu bổ sung tiền điện thoại bây giờ?
Tần Ý nhẹ nhàng hé cửa, hướng đầu ra bên ngoài thăm dò, khoảng cách quá xa, anh cũng không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn nghe được âm thanh.
“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì,” Tần Ý lớn như vậy, lần đầu nói dối, nhưng rốt cuộc, anh không có kỹ năng như Mao Cát Tường, chỉ có thể sứt mẻ lóng ngóng chuyển đề tài, “… Anh còn chưa tỉnh rượu, uống nhiều trà chanh một chút.”
Đường Ngự Thiên cũng biết cái suy nghĩ này của hắn có bao nhiêu hoang đường, chỉ đoán như vậy, nhưng phản ứng của người trước mặt lại khiến hắn không khỏi hoài nghi.
Tần Ý sao cũng không ngờ được Đường Ngự Thiên lại nghĩ theo hướng này.
Đường Ngự Thiên trầm giọng nói: “Khuôn mặt này, chỉnh giống đến như vậy, phí không ít công phu nhỉ?”
“…”
Tần Ý lui về sau hai bước: “Tôi, không phải vậy, tôi…”
Nhưng Đường Ngự Thiên không có ý muốn bỏ qua, trong miệng lầm bầm mấy câu anh nghe không rõ.
Tần Ý vừa định truy hỏi, chỉ thấy cơ thể Đường Ngự Thiên lắc lư, sau đó mất hết khí lực, ngã đổ về phía anh ____
Anh bị Đường Ngự Thiên đụng đến lảo đảo, suýt chút không đứng vững, cố hết sức lay người đàn ông đang đầy mùi rượu này: “Đường tiên sinh? Anh không sao chứ… Đường tiên sinh?”
Gọi vài lần đều không thấy trả lời, Tần Ý thầm nghĩ, xem ra anh ta say thật rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]