Trang điểm trên mặt Cố Duyên Chu còn chưa có tẩy, cả khuôn mặt thoạt nhìn đặc biệt rêu rao, đường kẻ mắt màu đen phác họa dáng mắt thành hình hẹp dài, đuôi mắt hơi hơi nhướn lên, gian tà không chịu nổi.
Thiệu Tư nhìn mặt nghiêng của anh, nhớ tới nhân vật của người này là một vị “ma thần thượng cổ”.
Đúng là rất ma.
“Nhìn chằm chằm anh cái gì đó.”
Cố Duyên Chu cong môi mỉm cười, khoát tay lên trên vô lăng, thuận miệng nói, “Có phải phát hiện người đàn ông của em cực kỳ bảnh hay không.”
Cái câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cũng không phải không có đạo lý.
Thiệu Tư sờ sờ cằm, cân nhắc Cố Duyên Chu thoạt nhìn đúng là đẹp trai hơn lúc hai người mới vừa quen biết một chút: “Tạm thông qua đi, còn kém hơn em chút.”
Cố Duyên Chu theo lời hắn nói: “Vâng vâng vâng, nào dám so với ngài.”
…
Sau khi trở về, hai người thu dọn xong, tắm táp xong liền tùy tiện ở phòng bếp nấu hai bát mì.
Nhiệm vụ duy nhất của Thiệu Tư chính là cầm bát ra từ trong tủ bát, đặt ở dưới vòi nước rửa, rửa xong liền đặt qua bên cạnh, chờ Cố Duyên Chu nấu mì.
Thiệu Tư nhìn đồng hồ treo tường, xác nhận cách lúc mì vào nồi đã qua thời gian rất lâu, chứ không phải ảo giác của bản thân hắn: “Nên vớt rồi nhỉ? Nấu nữa sẽ nát đó.”
Cố Duyên Chu: “Chờ một chút, luôn cảm thấy chưa chín kỹ.”
Thiệu Tư nhíu mày, không quá tin tưởng: “Anh được không đó.”
Cố Duyên Chu vô cùng tự tin, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303083/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.