“Mày là ai?”
“Mày có tên không?”
Cố Duyên Chu nhìn chằm chằm ánh mắt gã, muốn đọc ra được chút gì đó từ bên trong.
Tự nhiên không được đáp lại.
Trong đáy mắt người nọ một vùng sương mù, vừa dày vừa nặng, như không tan đi được. Tử khí trầm trầm.
Lại tỉ mỉ nhìn, đẩy ra sương mù, khiến lòng người xem căng thẳng.
Gã buông dao xuống, không coi ai ra gì mà ngồi xuống, thậm chí còn mở cho mình một bình rượu —— nơi này hẳn là gã thường đến, động tác thành thạo, rượu gì đặt ở vị trí nào gã đều biết.
Hai người giao phong bất quá chỉ ngắn ngủi hai phút.
Cố Duyên Chu đem người trước mắt, cùng với Caesar trong «Nhà giam dục vọng» trùng lặp lên nhau, phát hiện một điểm giống nhau, nhưng đa phần, vẫn là khác biệt.
“Người trước mắt, cả người gã tản mát ra, không phải cái loại càn rỡ duy ngã độc tôn, cũng không phải không chỗ nào sợ hãi.” Cố Duyên Chu nhớ lại, “Gã rất bi thương.”
Cho dù gã chưa nói gì cả, nhưng thoạt nhìn, gã thực bi thương.
…
Cố Duyên Chu cũng biết là mình đang đánh cược.
Anh chủ động tháo máy liên lạc xuống, ném cái dụng cụ còn nhỏ hơn móng tay ấy vào trong ly rượu của người nọ, khối vuông màu đen nho nhỏ chìm xuống, chung quanh nó toát ra bong bóng hệt như nước có ga, cuối cùng chìm xuống đáy. Lúc này anh mới hỏi lại vấn đề lúc trước: “Mày là Trình Nguyên ư?”
Người nọ làm như kinh ngạc, đối diện ly rượu nửa ngày, lại ngẩng đầu nhìn anh.
Nghe đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303080/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.