“Mày là ai?” “Mày có tên không?” Cố Duyên Chu nhìn chằm chằm ánh mắt gã, muốn đọc ra được chút gì đó từ bên trong. Tự nhiên không được đáp lại. Trong đáy mắt người nọ một vùng sương mù, vừa dày vừa nặng, như không tan đi được. Tử khí trầm trầm. Lại tỉ mỉ nhìn, đẩy ra sương mù, khiến lòng người xem căng thẳng. Gã buông dao xuống, không coi ai ra gì mà ngồi xuống, thậm chí còn mở cho mình một bình rượu —— nơi này hẳn là gã thường đến, động tác thành thạo, rượu gì đặt ở vị trí nào gã đều biết. Hai người giao phong bất quá chỉ ngắn ngủi hai phút. Cố Duyên Chu đem người trước mắt, cùng với Caesar trong «Nhà giam dục vọng» trùng lặp lên nhau, phát hiện một điểm giống nhau, nhưng đa phần, vẫn là khác biệt. “Người trước mắt, cả người gã tản mát ra, không phải cái loại càn rỡ duy ngã độc tôn, cũng không phải không chỗ nào sợ hãi.” Cố Duyên Chu nhớ lại, “Gã rất bi thương.” Cho dù gã chưa nói gì cả, nhưng thoạt nhìn, gã thực bi thương. … Cố Duyên Chu cũng biết là mình đang đánh cược. Anh chủ động tháo máy liên lạc xuống, ném cái dụng cụ còn nhỏ hơn móng tay ấy vào trong ly rượu của người nọ, khối vuông màu đen nho nhỏ chìm xuống, chung quanh nó toát ra bong bóng hệt như nước có ga, cuối cùng chìm xuống đáy. Lúc này anh mới hỏi lại vấn đề lúc trước: “Mày là Trình Nguyên ư?” Người nọ làm như kinh ngạc, đối diện ly rượu nửa ngày, lại ngẩng đầu nhìn anh. Nghe đến đây, Vương đội đưa tay cắt lời anh, truy vấn: “Trình Nguyên là ai?” “Là tên của vocal ban nhạc trên quyển ghi chép kia.” Cố Duyên Chu nói, “Nếu gã biết hát, lại biết bắt chước âm thanh, trực giác nói cho tôi biết, hẳn gã chính là ‘Trình Nguyên’ trong ghi chép. Hơn nữa trong tất cả chữ ký, cũng chỉ có hai chữ Trình Nguyên viết non nớt nhất, từng nét bút một, quy quy củ củ. Có mấy hàng là ghi chép xin phép, chỉ vài chữ ít ỏi như vậy, mà thậm chí còn dùng cách ghép vần. Một người không hộ khẩu, không có nhận chín năm giáo dục bắt buộc, theo lẽ thường suy đoán, trình độ văn hóa của gã khẳng định không cao… Bởi vậy rất có thể gã chính là Trình Nguyên.” Dù có lí có lẽ hơn nữa, thì cũng chỉ là phỏng đoán lung tung mang theo phán đoán chủ quan mà thôi. Nhưng Cố Duyên Chu thấy Trình Nguyên cởi mũ ra, chống tay bên cạnh bàn, đứng lên, thân hình cao gầy. Gã nói: “Đã… thật lâu không có ai kêu tên tao.” Gã dùng chính là giọng nói vốn có —— vẫn có chút khác biệt với Từ Hoàn Dương. Giọng thật của gã sáng hơn một chút, nhưng chỉ cần hơi đè xuống, liền không khác ca thần là mấy. Gã đã quen đè thấp giọng nói chuyện từ lâu. Trình Nguyên, nam, năm nay 28 tuổi. Ngày sinh không rõ. Cha mẹ đều là nông dân, gia cảnh không tốt lắm. Trình gia vốn đã có một đứa con trai, gã là thai thứ hai. Mang thai ngoài ý muốn, trì hoãn thời cơ nạo thai tốt nhất, cũng từng thử phá. Nhưng trong nhà nghèo, không có tiền đi bệnh viện, dùng phương thuốc dân gian, một lần không thành, cứ như vậy mà sinh ra. Cũng không cách nào cho gã đến trường, chờ Trình Nguyên 12 13 tuổi, trong nhà không đủ sức, không thể cho gã vào hộ khẩu, cũng không đóng nổi tiền phạt, liền muốn ném gã đi. Ngày đó ba Trình hiếm khi nói dẫn gã ra ngoài đi chơi, đi công viên trò chơi trong thành phố, lần đầu tiên gã ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng mà từ trên phương tiện giải trí đi xuống, quay quắt lại tìm không ra cái người năm phút đồng hồ trước còn nắm tay gã. “Kỳ thật gã biết địa chỉ trong nhà, chỉ là gã không muốn về, đó đã không còn coi là nhà. Cha trăm phương ngàn kế muốn ném gã ra ngoài.” Cố Duyên Chu lại nói: “Gã bắt đầu tự mình tìm việc làm, phát tờ rơi, làm cu li trên công trường —— ban đầu gã ở quán bar làm phục vụ, mỗi ngày lau bàn, đưa rượu. Có lần kết thúc công việc, vocal ban nhạc thuận miệng nói với gã ‘tôi vẫn cảm thấy giọng cậu rất tốt, có hứng thú ca hát hay không?’.” Chính là những lời này, thay đổi cả cuộc đời gã. Thiệu Tư ngồi ở trong phòng nghỉ, trên người khoác áo khoác của Cố Duyên Chu, cúi đầu hắt hơi một cái. Lúc này, một bàn tay đẩy cửa cục cảnh sát ra, là một nữ cảnh sát trẻ tuổi, sau khi cô lộ mặt xong liền xoay đi, đứng ở cửa thoáng xoay người. Chờ cô rảo bước tiến vào, trong tay cô còn nắm một bàn tay núc ních thịt, vừa tiến đến liền hỏi: “Người nhà đâu —— người nhà có đây không.” Cố Sanh nhút nhát theo sau nữ cảnh sát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt khóc đến sưng lên. Thiệu Tư đứng lên: “Đây.” Nữ cảnh sát đánh giá hắn một chút: “Tôi đi lấy cái bảng, chờ một lát anh ký tên là có thể dắt bé về.” “Không bị thương chứ?” “Bị thương thì không có, nhưng hiện tại trạng thái tinh thần bé không tốt lắm. Làm người nhà, anh nên giao lưu với bé nhiều nhiều.” Dọc theo đường đi Cố Sanh cố nén không khóc, có lẽ bởi vì quanh mình đều là khuôn mặt xa lạ. Hiện tại vừa thấy được người thân cận, liền cảm thấy tủi thân, cố tình lúc này Thiệu Tư lại thông suốt, thái độ khác thường đi đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống, đưa tay lau mặt cho nó: “Ngoan, không có gì.” Thiệu Tư tự cho là lần này mình dỗ dành vô cùng đủ tư cách, nhưng mà Cố Sanh lại há mồm liền khóc, khóc đến thiếu chút nữa tắt thở. “…” Thiệu Tư vừa cảm thấy đau lòng, vừa nghĩ: đứa nhỏ này sao lại như vậy. Không cách nào dỗ nổi mà, chẳng lẽ lại không dùng đúng phương pháp? Cửa cục cảnh sát lại bị đẩy ra, lần này người tới là Lý Quang Tông. Nửa tiếng trước hắn mới vừa nhận được điện thoại của Trần Dương, sau khi hỏi rõ chân tướng liền ngựa không ngừng vó chạy qua bên này, sau khi vào cửa hắn gây ra động tĩnh có hơi lớn, vài cảnh sát liên tiếp ngẩng đầu nhìn hắn: “Tìm ai?” Lý Quang Tông vừa vào cửa liền khom người 360 độ hành lễ: “Xin lỗi, xin lỗi, đã quấy rầy. Tôi tìm ba tôi.” Lúc này ba của hắn đang ôm Cố Sanh ở trên đùi, chút có chút không xoa đầu nó: “Đừng khóc.” Lý Quang Tông từ xa xa liền nhìn thấy ba Thiệu khí tràng vô địch mãnh liệt nhà mình, đi qua hỏi: “Đây là sao vậy, không có việc gì chứ, người không sao là tốt rồi không sao là tốt rồi.” Thiệu Tư nhíu mày: “Có sao. Nó cứ khóc hoài, dỗ sao cũng không nín.” Lý Quang Tông nói: “Đây là thân với cậu mới khóc. Con nít đều như vậy, bị ấm ức không ai an ủi còn đỡ, vừa có người quan tâm, liền khóc đến kinh thiên động địa. Phát tiết xíu cũng tốt, cậu tiếp tục dỗ… Cố ảnh đế đâu? Còn ở bên trong hả?” Thiệu Tư nói: “Ừm, ghi khẩu cung.” Lý Quang Tông: “Nó có đói bụng không, bao lâu chưa ăn rồi? Với lại cậu và Cố ảnh đế hẳn là cũng chưa ăn cơm nhỉ, muốn ăn cái gì, tôi đi mua.” Thiệu Tư còn thật sự chưa suy xét tới vấn đề này, từ chạng vạng thẳng đến hiện tại, đã xảy ra rất nhiều chuyện, bận quên mất. Bị Lý Quang Tông nhắc tới như vậy mới thật sự cảm thấy hơi đói, hắn thay đổi tư thế ôm đứa nhỏ, thuận miệng nói: “Mua chút đồ thanh đạm đi, đều được, không kén chọn. Lại mua cái bánh ngọt nhỏ cho nó, vị dâu tây.” “Rồi.” Lý Quang Tông ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, “Đã bốn giờ hơn rồi? Giờ này hơi bất tiện, tôi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ nhìn xem.” Lý Quang Tông lái xe dạo hai vòng quanh đó, cuối cùng mang về hai bát mì oden: “Tìm không thấy gì khác, hơn nữa trời lạnh, cái này nóng, làm ấm người cũng tốt.” Cố Sanh ngửi được mùi, từ trong ngực Thiệu Tư ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng tắp lại đây, tiếng khóc cũng yếu xuống. Thiệu Tư vươn tay, tiếp nhận một bát, nắm xiên trúc xách ra từ trong nước canh, đưa đến bên miệng Cố Sanh: “… Còn là một nhóc háu ăn chứ.” Cố Sanh còn chưa ăn xong một xâu bò viên, cửa phòng thẩm vấn đã mở, đoàn người chậm rãi đi ra ngoài, Cố Duyên Chu đi ở cuối cùng, cổ áo mở một khoảng lớn, thoạt nhìn không có tinh thần gì, trên người còn bẩn, nhưng vẫn khí thế bức người, khiến người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy anh —— dù sao thì mặt mũi với dáng người vẫn còn đó. Lý Quang Tông không kiềm lòng nổi đẩy Thiệu Tư: “Siêu bảnh.” Thiệu Tư: “… Bảnh cái gì, bẩn chết.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng khi người đàn ông bẩn bẩn ấy tới gần hắn động tay động chân hắn cũng không cự tuyệt, ngược lại còn chọn ra một xâu từ trong bát cho anh: “Có ăn không?” Cố Duyên Chu cúi xuống, cắn một phát. Phía sau là tiếng quát tháo giận không kiềm được của Vương đội: “Tôi đi ngay bây giờ —— bắt họ Từ tới, tôi cũng không tin, cho là mình làm ra chuyện đó, còn có thể toàn thân trở ra?” Thiệu Tư nhíu mày: “Từ Hoàn Dương?” Chuyện này ngoại trừ tội bao che, thì hắn ta còn làm gì khác nữa? Trên đường trở về. Cố Sanh rúc ở ghế sau, khóc mệt liền ngủ mất. Cố Duyên Chu động tác mềm nhẹ đắp cái chăn nhỏ cho con bé, thuận tay sờ sờ tóc nó. Quay đầu nhìn thấy Thiệu Tư giơ màn hình di động, ý bảo anh xem wechat. [Ba Thiệu của mi]: Vương đội nói cái câu lúc nãy là có ý gì? Sao lại liên lụy đến Từ Hoàn Dương? [Cố Duyên Chu]: em cách anh gần như vậy, gửi wechat cái gì. [Ba Thiệu của mi]: Sanh Sanh đang ngủ, sợ ồn nó. [Cố Duyên Chu]: ba Thiệu của chúng ta thật sự là càng ngày càng quan tâm người khác. Cách vài giây, Cố Duyên Chu lại gửi ra một tin: không phải liên lụy, hắn là đầu sỏ gây tội. Trình Nguyên được vocal của ban nhạc dìu dắt, học ca hát —— kỳ thật gã căn bản không cần phải học gì, thiên phú của gã ở phương diện âm nhạc cực cao. Chỉ cần là âm thanh gã muốn bắt chước, mặc kệ thế nào, đều không làm khó được gã. Dần dần, gã cũng bắt đầu lên đài ca hát, nổi tiếng nhất thời, có tiếng khen “vua bắt chước”, có chút danh tiếng trên con phố quán bar ấy. Cuộc sống của gã phát sinh biến chuyển, là vào mùa hè năm thứ hai sau khi Từ Hoàn Dương xảy ra tai nạn xe. Trình Nguyên cười nói: “Lúc ấy hắn chuẩn bị debut, hắn đã chuẩn bị thật lâu, hắn rất thích sân khấu lớn, thích bộ dạng tất cả nọi người sùng bái hắn. Thích đứng ở chỗ cao, nhưng vụ tai nạn đó, khiến hắn không có biện pháp tiếp tục ca hát. Hủy hết thảy của hắn.” Chu Lực vì bồi dưỡng hắn, cũng bỏ đủ vốn gốc. Bài «Kiếp phù du» kia có thể nổi như cồn, đều dựa vào hắn ta tuyên truyền, làm một ca khúc trên mạng, nó có thể nói là dẫn dắt một thời đại. Hắn ta với Từ Hoàn Dương đã bàn xong hết hợp đồng, chỉ thiếu một bước vào cửa. Nhưng lại xảy ra loại chuyện này. Không có ai cam tâm. Chuyện debut chỉ có thể gác lại, Chu Lực đánh bậy đánh bạ, đi quán bar mua say, vô tri vô giác, tận đến khi Trình Nguyên lên đài hát một bài «Kiếp phù du». Giống. Quá giống. Ác niệm một khi dấy lên, giống như lửa địa ngục cháy lan ra đồng cỏ. Không có đường để quay đầu lại. Trình Nguyên gằn từng chữ: “Hắn dựa vào giọng của tao chiếm được hết thảy hắn muốn, sau đó, hắn lại muốn phá hủy tao.” [Cố Duyên Chu]: trước đó anh cũng chỉ suy đoán rằng, có lẽ sự thật chênh lệch với dự đoán của chúng ta. Trước khi anh nhìn thấy gã, cũng cho rằng gã là một kẻ điên giết người như ngóe. [Cố Duyên Chu]: gã vén tay áo lên cho anh nhìn cánh tay của gã, trên đó chằng chịt vết tiêm. Từ Hoàn Dương tiêm thuốc phiện, thuốc ảo giác cho gã, lợi dụng trạng thái thần trí không rõ còn nóng nảy không thôi của gã, tăng thêm thôi miên. Từ Hoàn Dương muốn gã đi chết. Muốn gã tự sát. Nhưng loại thủ pháp cực đoan này vốn là không thể khống chế, thuật thôi miên lại thêm thuốc ảo giác, đến tột cùng sẽ xuất hiện kết quả gì, ai cũng không biết. Lúc cảnh sát đến cửa nhà Từ Hoàn Dương, Từ Hoàn Dương đang đứng trước cửa sổ thì thào tự nói: “Gã lại bắt người… nếu gã đã điên rồi, sao gã còn không chết đi?” Cảnh sát phá cửa vào. Từ Hoàn Dương xoay người, bên miệng còn treo nụ cười. Không biết điên rốt cuộc là ai. —— Ta giống như một con quỷ chậm rãi bò lên từ địa ngục, nước độc quấn quanh trái tim ta, vì thế ta liền từng chút một hư thối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]