“Cậu chịu nghe rồi?” Trong chung cư, Từ Hoàn Dương đứng ở bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú bị đêm tối nhuộm thành màu đen, không biết là thứ gì phản chiếu lên mặt hắn, lúc sáng lúc tối, hắn vừa nói chuyện vừa kéo rèm lại, che đi tầm mắt người khác nhìn qua ngoài cửa sổ.
Người ở đầu kia điện thoại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tìm tôi có việc hả?”
Dù là chính Từ Hoàn Dương, mỗi khi nghe thấy giọng nói này —— giọng nói không có chút nào khác biệt mình, cũng sẽ nhịn không được tóc gáy dựng thẳng, thật giống như là đang nói chuyện với chính mình: “Tôi…”
Hắn đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy đầu kia điện thoại có tiếng con nít khóc la.
Khóc đến dữ dội.
Là một bé gái. Giọng con nít non nớt đã khóc khàn, một tiếng lại một tiếng, ruột gan đứt từng khúc, vừa kêu ‘ba’ vừa kêu ‘mẹ’, nghe vào làm người ta nát lòng.
“…”
Tất cả lời nói đều đảo quanh tại đầu lưỡi, cuối cùng vẫn không thể nói ra, sau lưng Từ Hoàn Dương tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh: “Lúc này mà cậu còn bắt người về nhà à?!”
Người nọ cũng không trả lời hắn, chỉ nói: “Không còn chuyện khác thì đừng phiền tôi, cút.”
Từ Hoàn Dương run rẩy lên tiếng: “Thu tay lại đi có được không? Còn như vậy tiếp, cậu sẽ không quay đầu được.”
“Tao đã không quay đầu được rồi ——” giọng nói kia đột nhiên gian cất cao, “Dù muốn chết, mày cũng phải cùng chết với tao.”
Như là nguyền rủa tới từ địa ngục.
Giống như một con rắn độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303077/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.