“Xế chiều hôm nay trời chuyển nhiều mây, chỉ số tia tử ngoại: yếu, nhiệt độ không khí duy trì ở khoảng âm một độ C, lúc người dân ra ngoài nhớ chú ý mặc thêm quần áo.”
Giọng MC vẫn quen thuộc như vậy, rõ ràng, dịu dàng lại cứng nhắc.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng. Chỉ là ngày mùa đông ngã tư đường hơi có vẻ tiêu điều, liếc mắt một cái nhìn qua, lọt vào trong tầm mắt đều là nhánh cây trụi lủi. Ngẫu nhiên có mấy trận gió thổi tới, người đi trên đường liền kéo chặt quần áo, cúi đầu, qua lại vội vàng.
Nhưng mà trong trường quay lại là cảnh tượng khí thế ngất trời.
“Rất tốt, giữ vững tần suất này.”
“Vung vẩy đầu, tưởng tượng cảm giác mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi bay múa —— quạt máy mở sức gió lớn một chút, đúng rồi không sai, chính là cảm giác này, vô cùng tốt, perfect.”
Đạo diễn vểnh lan hoa chỉ, đầu ngón tay chỉ chỉ nói: “Tôi đột nhiên có một chủ ý vô cùng tuyệt, vừa chạy vừa cởi áo thấy thế nào? Bày ra một loại dã tính, hoang dại.”
“…”
Thiệu Tư chậm rãi nhắm mắt lại, muốn chửi đổng, lại miễn cưỡng nhịn được.
Lý Quang Tông ở bên dưới cười đến nấc cục: “Sinh thời, cảnh này tôi phải quay lại.”
Dưới sự yêu cầu mải miết của đạo diễn, Thiệu Tư vẫn trở tay từ từ cởi áo xuống, trực tiếp vung lên.
Vài người trong trường quay nhịn không được, dừng lại “ái chà ——” hai tiếng.
Tuy rằng bình thường Thiệu Tư vận động ít, nhưng mà dáng người cũng không mảnh mai, trước khi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303059/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.