Chương trước
Chương sau
Ngày đó bệnh tình Đới Vi chuyển biến xấu.
Phương Tịnh ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi chốc lát, y tá thấy trạng thái cả người cô cực kém liền an ủi cô: “Cô gái, nếu không thì cô mở mở cửa sổ ra đi, đứng ở bên cửa sổ hít thở không khí, đừng áp lực quá lớn… hiện tại giải phẫu hết thảy đều rất thuận lợi, chúng ta phải có niềm tin đối với bác sĩ và người bệnh.”
Phương Tịnh lắc đầu, lại ráng ngồi mấy phút đồng hồ, tận đến khi ngực càng thở không ra hơi. Cuối cùng cô liếc mắt nhìn đèn chỉ thị ba chữ ‘đang giải phẫu’ ở trên cửa một cái, lúc này mới đứng lên đi hai bước tới chỗ ngoặt hành lang.
Bây giờ cô nào còn tâm tình nhìn cảnh vật xung quanh, vô tri vô giác đi ra ngoài hai bước, bị người ta đụng ngã xuống đất, sau đó một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh vội vội vàng vàng nâng cô dậy: “Ngại quá, bạn không sao chứ?”
“Không, không có gì.” Giọng Phương Tịnh có hơi khàn, cô đang muốn phất phất tay, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà khóe mắt thoáng nhìn, thoáng thấy cô gái trước mặt cực quen mắt.
Vừa rồi An Ân vội vã đỡ cô, không chú ý rằng hiện tại ngay cả khẩu trang mình cũng không có mang, cả khuôn mặt bại lộ trước mắt Phương Tịnh, để tránh phiền toái, cô lập tức nâng một bàn tay lên che mặt nói: “Nếu bạn không có việc gì, tôi đi trước, bạn đi đường cẩn thận chút. Trong bệnh viện nhiều người, đừng để không cẩn thận đụng phải người bệnh.”
Vừa rồi Phương Tịnh ngay cả đi đường cũng không có sức —— hiện tại lại đột nhiên mãnh liệt cầm ngược lại cổ tay An Ân, sức lực lớn đến bất ngờ, An Ân chỉ cảm thấy cổ tay mình cũng sắp bị bẻ gãy, muốn đẩy cô ra lại không thể lay động mảy may: “Bạn làm gì vậy?”
“Cô là An Ân à?” Nếu đổi thành bình thường, Phương Tịnh sẽ không đem cơn tức lớn như thế trút lên đầu An Ân, nhưng hiện tại Đới Vi nằm ở trong phòng giải phẫu sống chết chưa biết, cô thừa nhận hiện tại cô căn bản không khống chế được tâm tình của mình, “Cô… có phải cô là An Ân không?”
An Ân không cảm nhận được ác ý đập vào mặt mà đến, cô đi vội vã, chỉ tưởng mình xui xẻo gặp được một fan không có lý trí: “Là tôi. Nếu bạn muốn kí tên thì hiện giờ chắc là không tiện lắm, trên người của tôi cũng không mang giấy bút…”
Nhưng mà làm cho cô không ngờ chính là, cô gái dáng vẻ thanh lịch xa lạ trước mặt cả người đều đang phát run, tay càng nắm càng chặt, hỏi cô: “… Lúc cô nhận kịch bản, có từng tìm hiểu không, có biết kịch bản mà cô nhận, trộn với máu của người khác hay không?”
Thiệu Tư nghe câu chuyện được một nửa, di động rung lên không ngừng.
An Ân không nói tiếp, dừng lại nhìn hắn.
“Không có gì, ” Thiệu Tư không nhìn ba chữ ‘Cố Duyên Chu’ không ngừng nhảy lên trên màn hình di động, trực tiếp ấn từ chối không nhận, nói, “Cô tiếp tục nói đi.”
An Ân cách khá xa, không có thấy rõ hiển thị tên ai, chỉ nói: “Anh cúp như vậy không sao chứ, tôi thấy điện thoại vang lên nhiều lần rồi.”
Thiệu Tư vừa định nói ‘thật sự không có việc gì’, di động lại rung lên trên mặt bàn.
“Tôi để lại tờ giấy, mắt anh mù hả.” Thiệu Tư nhận điện thoại, đè thấp âm lượng, chuẩn bị trong vòng mười giây đồng hồ chấm dứt cuộc đối thoại này, “Trên bàn, tờ giấy đè dưới đĩa trái cây —— tôi viết ở mặt trái.”
Buổi sáng Cố Duyên Chu dẫn Cố Sanh ăn cơm, ăn xong còn đóng gói mấy thứ về, nghĩ hắn khẳng định còn ăn vạ ngủ say trên giường.
Kết quả trở về nhà, không biết tổ tông kia lại chạy đi đâu, gọi điện thoại cho hắn cũng luôn không người nhận.
Trong khoảng thời gian này ầm ĩ chuyện hủy hợp đồng, Thiệu Tư gây thù hằn rất nhiều. Công ty, hai người họ Tề, còn có các bên đầu tư lớn, chưa biết chừng có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Cố Duyên Chu lật mặt tờ giấy mình để lại lúc sáng, sau lưng quả nhiên mới thêm hai hàng chữ ít ỏi: có chút việc, buổi chiều về.
—— Chữ viết cũng là có lệ đến không thể có lệ hơn, một bút cuối cùng thậm chí còn không có dùng sức cỡ nào, lúc kết thúc yếu ớt kéo một đường dài ra ngoài.
Cố Duyên Chu nghĩ nghĩ, suy đoán: “Em ở nhà An Ân à?”
Thiệu Tư dừng lại: “… Làm sao anh biết.”
“Tùy tiện đoán, ” Cố Duyên Chu tỉ mỉ gấp tờ giấy lại hai cái, thả lại tại chỗ, “Không ngờ dễ đoán như vậy. Về sớm một chút, làm bít tết cho em ăn.”
Thiệu Tư hoàn toàn quên chuyện thề son thề sắt muốn cúp điện thoại trong vòng mười giây vừa rồi: “Lại là bít tết?”
Cố Duyên Chu nói: “Chỉ biết cái này, cái khác sợ độc chết em.”
“…”
Thiệu Tư thầm nghĩ, chờ một lát hắn vẫn nên tự ăn xong ở bên ngoài rồi lại trở về vậy.
Chờ hắn cúp điện thoại, An Ân cũng đã chỉnh lý xong cảm xúc —— vừa rồi cô nói rất nhập tâm, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu run rẩy lên.
Thiệu Tư hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Tiếp tục nói đi.”
“Lúc ấy tôi cũng không biết cô ta là ai, cô ta nói những lời kia tôi cũng thấy khó hiểu.” An Ân nói, “Sau đó cô ta nói với tôi, ban đầu tổ đạo diễn định là Lôi Tuyết Nhi, chỉ thiếu một bước ký hợp đồng.”
Lôi Tuyết Nhi là một trong những nữ nghệ nhân cực hot mấy năm nay, quả thật càng thích hợp với nhân vật kia, bất luận là từ ngoại hình hay là tính cách bản thân.
Phương Tịnh nói lời này khiến An Ân nghe mà trong lòng lộp bộp một chút.
“Kỳ thật tôi mơ hồ biết một ít, chỉ là không có suy nghĩ theo phương diện kia, cũng không muốn nghĩ. Tôi cảm thấy nhân vật của tôi tới sạch sẽ. Có khả năng tổ đạo diễn từng muốn mời cô ấy, nhưng thử vai xong, cuối cùng vẫn lựa chọn tôi.”
Nhưng mà, chuyện cũng không phải như vậy.
“Lúc thử vai, ghế giám khảo có người tên Tề Hạ Dương, nhất định cô biết.” Phương Tịnh buông tay ra, trong ngôn ngữ mang theo trào phúng, “Là ả kiên trì muốn dùng cô.”
Lúc ấy An Ân nghe không hiểu, sau khi biết chân tướng, cô đứng ngốc nửa ngày, nói không nên lời.
“Chỉ bởi vì Đới Vi là fan của cô? Vì chèn ép cô ấy, mà Tề Hạ Dương đột xuất đổi Lôi Tuyết Nhi?” Thiệu Tư nghe đến cuối cùng, nhăn mày.
Hắn chưa bao giờ nghĩ cuối cùng sự việc sẽ phát triển thành như vậy.
Lúc ấy Phương Tịnh nói thế này: “Từ lúc cô làm vai quần chúng không có tiếng tăm gì cậu ấy đã bắt đầu thích cô, nhiều năm trước cậu ấy đã nói với tôi, cậu ấy nói cô nhất định sẽ nổi. Cô đúng là nổi thật, hiện tại cô nổi tiếng bao nhiêu, đại minh tinh. Tề Hạ Dương chọn cô, chỉ là vì có thể khoe khoang trước mặt Đới Vi —— nhìn xem, nghệ nhân mày thích nhất, tao càng muốn dùng cô ta, để cô ta diễn câu chuyện của tao.”
An Ân không có ấn tượng với cái tên Cảo Y, nhưng đối với hai chữ ‘Đới Vi’ cũng không xa lạ.
Cô nói: “Đó là chuyện thiệt nhiều năm trước, lúc ấy tôi không có mấy fan, cô ấy thường xuyên gửi thư đến công ty cổ vũ tôi, những bức thư đó đến giờ tôi còn giữ, nhưng sau khi tôi thật sự nổi tiếng, cô ấy liền không còn xuất hiện nữa.”
An Ân nói xong, lấy từ trong phòng ra một cái hộp sắt nhỏ, bên trong đựng thiệt nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái. Nhìn không đáng giá, nhưng đều đã có vài năm, hẳn là thứ mà lúc đầu các fan gửi tới, cô vẫn luôn thích đáng giữ lại: “Đây là một phong thư cuối cùng cô ấy gửi cho tôi.”
Ngón tay Thiệu Tư sờ trên phong thư hai cái, chậm rãi mở ra.
Trên đó chỉ có ít ỏi hai câu.
—— Không biết bức thư này có thể thuận lợi gửi đến tay chị hay không, cũng không biết chị có mở ra xem không. Người thích chị càng ngày càng nhiều, em rất vui, cũng hy vọng mỗi ngày chị đều có thể vui vẻ.
Đới Vi, viết ngày 18 tháng 3 năm 2015.
Khó trách.
Chuyện này có thể cho An Ân đả kích lớn như vậy.
Trước đó Thiệu Tư vẫn luôn cân nhắc, nghĩ thế nào thì An Ân cũng không có khả năng bởi vì một ít chuyện này mà ngay cả nghi thức khởi động máy của đoàn phim cũng vắng mặt.
“Tôi nhìn thấy cô ấy nằm trong phòng giải phẫu, tôi không có biện pháp làm bộ như cái gì cũng không phát sinh. Vừa về tới nhà, vừa cầm lấy kịch bản, vừa nằm ở trên giường nhắm mắt lại, tôi đều sẽ nghĩ đến cô ấy. Từ sáng tới tối tôi ăn không ngon ngủ không yên, tôi không có biện pháp tiếp tục yên tâm thoải mái mà đóng phim.” An Ân dùng tay bụm mặt, cảm xúc đè nén mấy ngày qua rốt cuộc bùng nổ, “… Bởi vì tôi cũng là hung thủ.”
Hơn nữa hai ngày này, sau khi chuyện Thiệu Tư hủy hợp đồng lộ ra, rất nhiều cư dân mạng bình luận dưới weibo của cô, hỏi cô ăn màn thầu nhân thịt người là dạng tâm tình gì. Chuyện này quả thật có tranh luận, việc đạo văn giữa tác giả bay lên đến diễn viên, thoạt nhìn giống như không có đạo lý gì, diễn viên dường như đều bị liên lụy vô cớ.
Cư dân mạng và fan của các diễn viên cấu xé đến tối tăm trời đất.
Vương Bình đã sớm gọi điện thoại xong, vẫn đứng ở cạnh ban công nghe lén, nghe đến đó, rốt cuộc chị nhịn không được, đi tới một phen kéo hộp sắt trong tay An Ân qua, vứt nó ở trên bàn: “Sao em lại biến thành hung thủ? Chúng ta trong trong sạch sạch, ký hợp đồng quay phim, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Chị Bình, chuyện này em quả thật có trách nhiệm. Là em không kiểm tra kịch bản cho tốt, hơn nữa nếu em diễn thật, em cũng không có biện pháp giải thích với chính mình. Lực ảnh hưởng càng lớn, trách nhiệm trên người em lại càng nặng.”
An Ân nhìn rõ ràng: “Phim truyền hình sẽ mang tác phẩm đạo văn này vào trong tầm mắt càng nhiều người. Fan vì ủng hộ em, sẽ nói ra những lời như ‘tôi biết đạo văn không tốt, nhưng tôi chỉ là đi xem idol của tôi thôi’. Nếu ảnh hưởng mà em tạo ra cho fan chính là như vậy, em cảm thấy em thất bại rồi.”
Hơn nữa nếu bộ phim này thành công, loại tình huống này chỉ biết càng ngày càng nhiều.
Mọi người sẽ nghĩ thế nào, làm thế nào? Có phải sẽ cảm thấy, chỉ cần đạo văn có bản lĩnh, là vẫn có thể xuất bản, mời minh tinh hạng một quay phim, kiếm được đầy bồn đầy bát. Một vốn bốn lời.
Hai người phụ nữ huyên náo lên, Thiệu Tư căn bản là không chen lời được.
Vương Bình cười lạnh một tiếng: “Em có thể đừng ngây thơ như vậy hay không, em như vậy làm sao lăn lộn tiếp trong giới giải trí? Em suy nghĩ thay người khác, ai suy nghĩ thay em? Có ngốc không hả. Em thật vất vả lăn lộn lộ mặt, hiện tại lại muốn học theo cái vị đại gia bên cạnh em chơi trò táng gia bại sản hủy hợp đồng hả?”
Thiệu đại gia bị điểm danh: “…”
Chị thật sự là bị An Ân chọc giận không chịu được, cũng mặc kệ bây giờ ở trước mặt Thiệu Tư nói lời này có thích hợp hay không, nói không lựa lời: “Có hơi sức thì học theo Dương Vũ người ta nhiều nhiều đi —— hiện tại buộc chung chỗ với Tề Minh, chuẩn bị liên thủ phản hắc. Việc Thiệu Tư tốn hơn hai trăm triệu hủy hợp đồng, vẫn có nhiều thứ để mà nói. Ai sẽ vì chút chuyện đạo văn không liên quan đến mình mà bằng lòng buông tha một khoản tiền lớn như vậy, từ góc độ đó đánh vào, muốn xoay ngược lại không phải không có khả năng.”
An Ân: “Mấy người không thấy lương tâm bất an sao?”
“Lương tâm đáng giá bao nhiêu tiền? Em chỉ cần nhớ kỹ một câu ‘người hiền bị ăn hiếp’. Chị là người từng trải, chết sống không nghe khuyên bảo, đến lúc đó em khóc cũng không có chỗ khóc đâu.”
“…” Hình như biết chuyện gì không nên biết rồi.
Thiệu Tư: [vì sao luôn có người cứ hở cãi nhau, liền hệt như thiểu năng vậy?]
Hệ thống cũng đang cùng xem cuộc chiến: [đúng vậy, đầu óc là một thứ tốt, hy vọng cô ta cũng có. Nhưng cũng may mà cô ta không có đầu óc, chúng ta mới có thể biết kế hoạch bước tiếp theo của Tề Minh.]
Thiệu Tư: [Tề Minh muốn mượn sức bên An Ân, không thì cũng sẽ không lộ ra kỹ càng tỉ mỉ như vậy. Cơ mà thực hiển nhiên, Vương Bình còn đang do dự.]
Nước cờ này rốt cuộc ổn hay không ổn, chỉ nghe Tề Minh môi trên dính môi dưới nói loạn xạ là vô dụng, nói trắng ra là tính phiêu lưu vẫn rất cao. Bây giờ An Ân là nghệ nhân hot nhất dưới tay Vương Bình, cho nên chuyện này, chị nhất định phải chọn một con đường vạn vô nhất thất.
Hệ thống nói: [ý của cậu là, Vương Bình này, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng?]
Thiệu Tư ngồi ở trên sofa, không nhanh không chậm uống hết tách trà mà vừa nãy An Ân rót cho hắn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Bình: [Phải. Bây giờ cô ta là một người duy nhất, có giao thoa với cả tao và Tề Minh.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.