Ngày đó bệnh tình Đới Vi chuyển biến xấu.
Phương Tịnh ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi chốc lát, y tá thấy trạng thái cả người cô cực kém liền an ủi cô: “Cô gái, nếu không thì cô mở mở cửa sổ ra đi, đứng ở bên cửa sổ hít thở không khí, đừng áp lực quá lớn… hiện tại giải phẫu hết thảy đều rất thuận lợi, chúng ta phải có niềm tin đối với bác sĩ và người bệnh.”
Phương Tịnh lắc đầu, lại ráng ngồi mấy phút đồng hồ, tận đến khi ngực càng thở không ra hơi. Cuối cùng cô liếc mắt nhìn đèn chỉ thị ba chữ ‘đang giải phẫu’ ở trên cửa một cái, lúc này mới đứng lên đi hai bước tới chỗ ngoặt hành lang.
Bây giờ cô nào còn tâm tình nhìn cảnh vật xung quanh, vô tri vô giác đi ra ngoài hai bước, bị người ta đụng ngã xuống đất, sau đó một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh vội vội vàng vàng nâng cô dậy: “Ngại quá, bạn không sao chứ?”
“Không, không có gì.” Giọng Phương Tịnh có hơi khàn, cô đang muốn phất phất tay, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà khóe mắt thoáng nhìn, thoáng thấy cô gái trước mặt cực quen mắt.
Vừa rồi An Ân vội vã đỡ cô, không chú ý rằng hiện tại ngay cả khẩu trang mình cũng không có mang, cả khuôn mặt bại lộ trước mắt Phương Tịnh, để tránh phiền toái, cô lập tức nâng một bàn tay lên che mặt nói: “Nếu bạn không có việc gì, tôi đi trước, bạn đi đường cẩn thận chút. Trong bệnh viện nhiều người, đừng để không cẩn thận đụng phải người bệnh.”
Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303031/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.