Sau khi Cố Duyên Chu nói xong, trong xe yên tĩnh vài giây.
Sau đó Thiệu Tư quyết đoán kéo cửa xe ra, một chân bước ra ngoài, ngoắc ngón tay với Cố Duyên Chu nói: “Đi ra, chúng ta đánh một trận. Trước hết không nói có thể có ngày đó hay không… vì sao phải là tôi vào sổ hộ khẩu nhà anh, anh còn rất có tự tin nhỉ.”
Lớn như vầy, người thổ lộ với hắn không ít.
Cầu hôn vẫn là lần đầu tiên.
Cố Duyên Chu nắm cổ tay hắn, kéo hắn về, nửa ngồi dậy đóng cửa xe lại.
Sau khi đóng cửa kĩ, anh cũng không có lập tức ngồi trở lại, mà là duy trì tư thế này, như là đang giúp hắn buộc dây an toàn, nửa thân thể chắn ở trước người Thiệu Tư. Hai người cách rất gần, hô hấp gần như đều quấn cùng một chỗ.
Nửa ngày, Cố Duyên Chu nhẹ nhàng cúi đầu, há mồm cắn vành tai Thiệu Tư: “Lỗ tai em đều đỏ rồi.”
Đối với Cố Duyên Chu mà nói, Thiệu Tư tựa như một động vật sạch sẽ lại xinh đẹp, dũng cảm, lười nhác, thẳng thắn, có đôi khi còn thích cố làm ra vẻ, thừa dịp anh không hề phòng bị, bất kể hậu quả mà xâm nhập thế giới của anh.
Kết quả một đường này, Thiệu Tư đều không lên tiếng nữa, cả người hốt hoảng, nửa đường Cố Duyên Chu hỏi hắn giữa trưa muốn đi đâu ăn, hắn cũng không để ý tới anh.
Hệ thống: [có phải tôi xuất hiện không thích hợp cho lắm không?… Phát sinh cái gì.]
Thiệu Tư: [đúng là không quá thích hợp, hiện tại tao cảm thấy trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303026/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.