Từ cửa trung tâm thương mại đi vào, đến trước hết chính là khu đồ dùng sinh hoạt.
Thiệu Tư theo ở phía sau, một tay đẩy xe đẩy, một tay khác nhét trong túi áo, đi hai bước liền tựa vào bên cạnh dừng lại. Cố Duyên Chu ném đồ vào bên trong, hắn cúi xuống liếc mắt một cái, sau đó lặng lẽ nhắc nhở anh: “… Tôi, rất, đói.”
Thiệu Tư nói xong, động tác Cố Duyên Chu thành thạo lại tự nhiên mà ném cái khăn mặt vào trong xe đẩy.
“Thật sự rất đói.” Thiệu Tư nói xong, vừa đói vừa rảnh, dùng ngón tay móc nó lên, tinh tế đánh giá.
Hình vẽ HelloKitty, màu hồng phấn, xung quanh bay đầy cục kẹo ngọt ngào. Thiệu Tư dừng một chút liền nói: “Cái phẩm vị của anh…”
Cố Duyên Chu lại cầm một cái mèo máy Rocky màu xanh lam, quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết hắn hiểu sai: “Ngày hôm qua lúc ăn cơm không phải nói với em rồi sao, quên à? Sanh Sanh muốn lại đây ở hai ngày.”
Qua mấy ngày nữa Cố Phong đi công tác, trong nhà không có ai, Cố Sanh ồn ào đòi lại đây. Cố Phong nghĩ bình thường Cố Duyên Chu chạy đông chạy tây còn bận hơn cả hắn, đâu ra thời gian chăm sóc nó. Kết quả gọi điện thoại qua hỏi, thằng em trai cả năm 365 ngày không ngừng chân nói cho hắn biết, để nó lại đây đi, hai ngày này vừa lúc anh nghỉ ngơi.
“A… Cố Sanh?” Thiệu Tư hồi tưởng lại cô bé lúc trước cùng quay quảng cáo, “Anh sẽ không kêu tôi chăm sóc nó chứ? Tôi chưa từng chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303024/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.