Song sát.
Hai chữ này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trong sinh mệnh Thiệu Tư.
[Có ý gì?]
Hệ thống nói: [nói ngắn gọn, chính là hai đối tượng nhiệm vụ trộn cùng một chỗ.]
[Đối tượng nhiệm vụ là ai?]
Tiếng nói chuyện của hệ thống thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi nói ra tên hai người, giống như cái máy đã trải qua tu sửa: [Tề Minh, Tề Hạ Dương.]
Khéo, cùng một họ.
Sắc trời mờ tối, lá cây ngoài cửa sổ bị gió thoảng lên, xào xạc rung động.
Không biết có phải là cửa sổ cách vách không đóng kỹ hay không, loáng thoáng còn kèm theo vài tiếng cửa sổ đập vào trên mặt tường.
Thiệu Tư trợn tròn mắt, chốc lát nghĩ tới Lý Quang Tông, lại nghĩ về Tề Minh một lát, cuối cùng gương mặt Cố Duyên Chu phóng đại chiếm cứ hết thảy suy nghĩ của hắn.
Hắn lười nghĩ tiếp, lật người, nhưng mà Cố Duyên Chu tựa như âm hồn không tan, Thiệu Tư dứt khoát một phen kéo chăn lên, thầm nghĩ:
… Người này thiệt phiền mà.
Ngày hôm sau, Cố Duyên Chu mới vừa đi tới cửa phòng trang điểm, Thiệu Tư canh giữ ở nơi ấy, thấy bọn họ vừa đến, lên tiếng chào hỏi: “Anh Dương buổi sáng tốt lành.”
Trần Dương: “Chào buổi sáng.”
Thiệu Tư tựa vào cạnh cửa, vươn tay chỉa chỉa Cố Duyên Chu: “Người này, tôi mượn anh một chốc nhé, lát nữa trả lại anh.”
Không đợi Trần Dương nói gì, Cố Duyên Chu đã bị Thiệu Tư kéo tay đi vào trong phòng thay quần áo.
Trần Dương cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn cánh cửa căn “phòng thay quần áo”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1303008/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.