Vào lúc ban đêm sau khi kết thúc công việc, Lý Quang Tông gặp người liền hỏi: “Nhìn thấy Thiệu Tư không? Hắn chạy đi đâu rồi? Cái ‘vừa nãy’ của cậu là chỉ bao lâu? Anh bạn này cậu có thể cho tôi một phương hướng và thời gian xác thực hay không?”
Thợ ánh sáng bị hắn giữ chặt bị hỏi đến độ có chút ngơ ngác: “Tôi… vừa nãy… đại khái là, mười phút trước? Có thể hắn đi về phía đông, a cũng có thể là phía tây.”
Nói xong, ngón tay thợ ánh sáng do dự chỉ chỉ mỗi một phương hướng, cuối cùng vô lực buông xuống: “Tôi cũng nhớ không rõ, nếu không anh hỏi lại người khác đi.”
“Được, quấy rầy rồi, ” Lý Quang Tông không thể không tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, hắn vỗ vỗ bả vai thợ ánh sáng, “Cố lên, chúc cậu làm việc thuận lợi.”
Thợ ánh sáng sờ sờ đầu, vẻ mặt mơ màng đi mất.
Lý Quang Tông trở lại trong xe, tức đến khó thở lấy điện thoại di động ra gọi cho Thiệu Tư lần nữa.
—— “Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, sorry…”
A! Thật sự là! Muốn điên rồi!
Gặp được một nghệ nhân ba ngày hai bận liền mất tích!
Hắn ta còn có thể làm thế nào?
Lý Quang Tông đang đứng ở trong hành lang nắm tóc, di động đột nhiên vang lên, phản ứng đầu tiên của hắn chính là thằng nhóc Thiệu Tư rốt cuộc gọi lại cho hắn, vì thế hắn hít sâu vào một hơi, há mồm liền mắng: “Cậu ở đâu, hả?! Có biết là…”
Nhưng mà lời sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302996/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.