Buổi sáng sáu giờ đúng.
“Reng reng reng, rời giường, rời giường.”
Tiếng chuông báo di động nghe có chút mông lung, như là bị cái gì đó bao lại, cũng không biết đến tột cùng nó giấu ở trong góc phòng nào.
Vang lên đại khái hai ba phút, bởi vì Cố Duyên Chu ngủ không sâu, anh chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là bím tóc vểnh lên trên đỉnh đầu người nào đó.
Mặt Thiệu Tư chôn hết trong ngực anh, nhẹ tay ôm eo anh —— tư thế vô cùng mờ ám.
Chăn còn bị Thiệu Tư đá đến chân giường, rất có xu thế tiếp tục rơi xuống.
“…” Đầu Cố Duyên Chu mơ hồ có chút đau.
Tối hôm qua nói say thì anh không có say, nhưng cũng không biết sao lại phát triển thành bộ dạng hiện tại.
Anh hoàn hồn lại, đẩy đẩy đầu của người trong ngực: “Di động của cậu vang hả? Dậy nào.”
Thiệu Tư nghiêng qua, trong lúc ngủ mơ không vui chau mày lại.
Khi Cố Duyên Chu đẩy cái thứ hai, Thiệu Tư một phát bắt được tay anh, mơ mơ hồ hồ than thở: “… Đừng ồn.”
Tính tình còn rất lớn.
Ánh mắt Cố Duyên Chu dừng trên bàn tay hai người giao nhau —— ngón tay Thiệu Tư dài nhỏ, khung xương hơi nhỏ hơn anh một ít, lúc nắm chặt anh cũng không có khí thế cho lắm, trên tay cũng không dùng bao nhiêu sức lực, rất mềm yếu.
“Reng reng reng.”
“Rời giường, nhanh rời giường, rời giường rời giường rời giường rời giường.”
Chuông báo vẫn vang không ngừng, Cố Duyên Chu dùng một tay khác chống đỡ ngồi dậy, tùy ý tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302989/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.