Lúc Cố Duyên Chu tới là tự mình lái xe lại đây, cho nên hiện tại hai người họ chạy qua rất tiện.
Có điều Thiệu Tư ngồi xe có thói quen nằm ở ghế sau, khi hắn động tác thành thạo kéo cửa sau ra, Cố Duyên Chu một tay túm hắn trở về: “Cậu chạy ra sau cái gì?”
“……”
Tuy rằng Cố Duyên Chu tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, nhưng trên phương diện nào đó vẫn hiểu biết một ít, anh đánh giá Thiệu Tư trên dưới một cái, hỏi: “Mệt à?”
“Không có,” Thiệu Tư mặt không đổi sắc biện giải cho chính mình, “Tôi không phải một người cả ngày chỉ biết ngủ.”
“Phải không?” Cố Duyên Chu không tỏ ý kiến.
Lên xe, Thiệu Tư một lần nữa bật sáng màn hình di động, phát hiện trò chuyện còn chưa có gián đoạn. Hắn xoa xoa ấn đường: “…Lời chúng ta nói vừa rồi đều bị nghe thấy à?”
Cố Duyên Chu giẫm chân ga, đánh tay lái, lúc này mới có rảnh phân tâm nhìn Thiệu Tư một cái: “Hẳn là không, Liễu Kỳ kêu xong liền ném văng điện thoại ra, cậu nghe một chút xem.”
Xác thật không có.
Trong điện thoại gần như không nghe được âm thanh gì, cho dù có một ít tiếng vang, xuyên thấu qua ống nghe và không khí, truyền tới trở nên xa xôi lại mơ hồ.
“Tiếng bước chân,” Thiệu Tư dán ống nghe ở bên tai, nghe chốc lát, ngưng thần nói, “Nói chuyện.”
Lúc này Liễu Kỳ đang rúc ở trong góc run bần bật, cái váy ngủ màu trắng trên người cô đã bị Lục Gia Huy xé rách, lộ ra đôi ngực trắng run rẩy phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302972/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.