Vương Trung, bốn mươi hai tuổi, tổ trưởng tổ trọng án số sáu.
Mấy năm nay, các loại án hình sự hắn phá được nhiều đếm không xuể.
Nghe xong lời hắn nói, Thiệu Tư và Cố Duyên Chu thật ra lại có phản ứng tương đồng, đó chính là kinh ngạc.
Thiệu Tư thầm nói: [nghe rồi chứ Thống Thống.]
Hệ thống õng õng ẹo ẹo đáp lại: [nghe được! Thiệu Thiệu, cơ hội của chúng ta tới rồi, chúng ta cách ước mơ sống một trăm năm không còn xa nữa. ]
[…… Ước mơ đó vẫn rất xa.]
Cảnh sát Vương đứng dậy, tiếp nhận văn kiện từ chỗ nữ cảnh sát vừa rồi dẫn bọn họ vào, một chồng dày nặng cứ như vậy nằm trên bàn, phát ra tiếng vang trầm.
Từng phần từng phần mở ra, hiện ra ở trước mặt bọn họ không chỉ là tư liệu điều tra Dương Nhân Nhân, còn có rất nhiều nghệ nhân nổi tiếng trong giới.
Mỗi một túi hồ sơ, đều dán ảnh chụp và tên họ.
Thiệu Tư xem từng tấm từng tấm ảnh chụp, bằng tốc độ nhanh chóng thu hồi vẻ khiếp sợ dưới đáy mắt, khi nâng mắt lên hắn đã thu liễm biểu tình, chỉ lộ ra vài phần hoang mang.
Trong lòng lại dần dần hiện ra một suy đoán lớn mật lại vớ vẩn.
“Lý Á Tâm, Hoắc Vĩ, Dương Đan Đan……” Cảnh sát Vương một lần nữa ngồi xuống, đeo giấy chứng nhận về trước ngực, bắt đầu nói chính sự, “Mấy người này đều là nghệ nhân trước đây sa lưới vì hít ma túy, đều quen biết chứ?”
Thiệu Tư: “Biết.”
Nơi này có vài người còn là do hắn và hệ thống bắt.
Cố Duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302959/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.