[Đối tác, tiếp theo cậu còn công việc không?]
[……]
Nghe thấy cái âm thanh giống quỷ này, Thiệu Tư gian nan ở ghế sau lật mặt mình sang, mơ mơ màng màng dùng ý niệm trả lời: [chắc…… không.]
Hệ thống đè thấp âm điệu: [có phải chúng ta có thể làm chút chuyện chính sự hay không?]
Đối với vấn đề này, Thiệu Tư nghiêm túc lên: [tao đã nghĩ kỹ rồi……]
Hệ thống nín thở lắng nghe: [ừ?]
Thiệu Tư nửa tỉnh nửa mê trả lời: [chờ lát nữa tao phải về nhà tắm rửa một lượt sau đó ngủ một giấc thật ngon.]
[……] Hệ thống nửa ngày không nói chuyện, nghẹn nghẹn, [Cậu đang nghiêm túc sao?]
[…… Mày nghi ngờ tao.]
[Tôi đây không phải nghi ngờ, là đau lòng.]
[Tao lại không có lấy nắm tay đập vào ngực mày, đừng ồn, tao thật sự muốn ngủ.]
Sau khi nói xong một câu cuối cùng, Thiệu Tư liền hoàn toàn rơi vào hôn mê, hô hấp đều đều.
Hệ thống thở dài: [tôi mẹ nó còn có thể nói cái gì, cậu cái đồ tiểu yêu tinh quấy rầy người ta.]
Đường trở về khá xa, chờ Lý Quang Tông từ từ tỉnh lại, hắn ta nâng cổ tay lên, tính tính, ước chừng còn ngồi xe hai mươi phút nữa.
Ở trên xe dùng máy tính làm việc một lát, mở hộp thư ra sửa sang thông báo tuần này, viết mấy cái báo cáo phải chuyển giao cho công ty.
Chờ sau khi mail được gửi đi, hắn ta lấy mắt kính, bắt đầu cân nhắc phát triển sau này của Thiệu Tư.
Đừng nhìn ngày thường hắn ta luôn lấy hai chữ ‘hết thời’ ra nói giỡn, kỳ thật đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-tinh-day-lien-nghe-noi-toi-ket-hon-roi/1302953/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.