Ngủ một giấc thật dài sau bao mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, Tạ Hoài Du khó khăn tỉnh dậy vào 9 giờ sáng. Lần đầu tiên cậu thức dậy mà không thấy một người bạn nào của mình.
Chắc bọn họ đuối lắm rồi… bên trong phó bản của họ là cảnh tượng gì nhỉ?
Tạ Hoài Du đang thả hồn theo những suy nghĩ miên man vô định của mình thì giọng nói Cố Lãng ở trong bếp vang lên: “Du Du, tắt bếp giúp anh với.”
Tạ Hoài Du giữ vững nét mặt bình tĩnh đi vào bếp nhưng trong lòng lại lần nữa điên cuồng hỏi thăm hắn.
Cậu rốt cuộc chưa nói rõ với người này sao? Du Du, ai cho hắn gọi tên thân mật của cậu vậy? Mỗi lần nghe được hai tiếng “Du Du” là trái tim cậu lại cầm không đặng mà đập nhanh đến bất thường.
Tạ Hoài Du nghĩ như thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời vô tắt bếp giúp người ta. Sau đó mới nhìn sang Cố Lãng đang loay hoay với mấy con lươn trong bồn rửa rau.
Tạ Hoài Du nhìn hắn nhướng mày, Cố Lãng hơi xấu hổ nhỏ giọng giải thích: “Anh thấy sau khi rời phó bản này em mệt quá nên mới định nấu chút cháo lươn bồi bổ cho em, à cho mọi người nữa. Anh chưa xử lí con quỷ này bao giờ nên… là vậy đó.”
Tạ Hoài Du cảm thấy vẻ mặt ủy khuất của tên này lần nào cũng chọc trúng điểm manh trong lòng cậu. Tạ Hoài Du không dám nhìn hắn lâu sợ bản thân sẽ lại mềm lòng, cậu đẩy hắn sang một bên còn mình thì thành thạo xử lí thứ này.
“Sao anh không mua đồ làm sẵn trên hệ thống cho nhanh?”
“Du Du quên anh không có điểm rồi hửm?” Cố Lãng hỏi ngược lại cậu, nếu không phải nói thẳng ra suy nghĩ ngu ngốc muốn chính tay làm đồ ăn cho người thương của hắn sẽ làm Du Du nổi giận thì hắn đã nói thẳng ra rồi.
Tạ Hoài Du bỏ nội tạng của con lươn vào sọt rác rồi nhìn hắn cười như không cười nói: “Cố Lãng, anh đừng quên tôi đã nhớ lại anh trong quá khứ ra sao rồi, người có thể chất như anh mà không có điểm? Hừ! Vào đây từ bao nhiêu năm trước rồi mà còn giả bộ nghèo khổ ở đây cho ai xem.”
Ờ ha, Du Du đã gặp lại hắn trong quá khứ rồi mà. Hắn lại lật xe nữa à!
“Du Du.”
“Im lặng hộ tôi, tập trung nấu cháo của anh đi. Còn nữa, đừng gọi tên thân mật của tôi thuận miệng như vậy.” Tạ Hoài Du không kiên nhẫn ngắt lời hắn, không cho tên này giả vờ đáng thương với mình nữa.
Cố Lãng nuốt ngược những lời muốn nói vào trong lòng, sợ bị cậu giận nên hắn chỉ có thể nhỏ giọng không cam tâm nói: “Nhưng anh muốn thân thiết với em mà… mấy tên bạn cùng phòng của em rõ ràng cũng gọi em như vậy.” Nghĩ đến đây, người nào đó cảm thấy trong lòng siêu siêu chua.
“Cái gì?” Tạ Hoài Du nâng mắt nhìn hắn một cái.
Cố Lãng lập tức xua xua tay nói: “Không có gì hết, anh nói vu vơ thôi, Du Du cứ tiếp tục làm đi, đừng quan tâm đến anh.”
Tạ Hoài Du cũng không muốn lại quá để tâm đến người này, cậu hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục xử lí sạch sẽ mấy con lươn.
Cố Lãng thầm vui vẻ trong lòng: Hắn đã gọi tên thân mật của cậu rồi nhưng Tạ Hoài Du lại không phản đối nữa, đây là âm thầm chấp nhận cho hắn gọi như vậy sao?
Thật ra Tạ Hoài Du chỉ là lười phản ứng lại hắn mà thôi.
Ăn sáng xong xuôi hai người cùng nhau cải trang một chút ra bên ngoài dò la tin tức.
Chân dung Tạ Hoài Du lại một lần nữa xuất hiện khắp nơi trên đường, lần này còn kèm theo những thành viên còn lại trong tổ đội bọn họ. Đây là đang truy nã đội bọn cậu như tội phạm đấy à! Họ thậm chí còn chả biết bọn cậu nhận được gì trong phó bản cấp cao.
Cố Lãng nhỏ giọng nói nhỏ bên tai cậu: “Em muốn biết vì sao họ biết rõ từng nhất cử nhất động của chúng ta như vậy không?”
Tạ Hoài Du bị nhiệt độ bên tai làm cho bất ngờ, cậu hơi nhích người ra một chút giả vờ điềm tĩnh hỏi: “Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói nhanh đi.”
Cố Lãng tiếc nuối không trêu cậu nữa nghiêm túc nói sẽ dẫn cậu đến đại sảnh của công hội lớn. Hắn vừa đi vào đại sảnh công hội đã vang lên âm thanh thông báo.
[Công hội 1 người Cố Du đã tiến vào sảnh.]
Tạ Hoài Du đang đi bên cạnh hắn cả người thoáng cứng đờ trong giây lát, phát hiện nhiều ánh nhìn sợ hãi nhìn về hướng của hai người cậu mới tiếp tục sóng vai bên cạnh hắn, đi sâu vào bên trong. Trên đường Tạ Hoài Du còn nghe được âm thanh xì xào bàn tán của một vài người.
“Là cái người mà bao năm đắm mình trong phó bản đó sao?”
“Còn phải hỏi sao? Cả trò chơi này chỉ có hắn thành lập công hội một người, tự mình vượt lên vị trí No 1 bảng xếp hạng người chơi mạnh nhất.”
“Nói nhỏ thôi, tên đấy không thích người khác bàn tán sau lưng mình đâu.”
“Cẩn thận cái đầu của mấy người đi.”
“Người đi bên cạnh là ai vậy? Hai người họ đều trùm kín mít chả nhìn ra ngoại hình ra sao?”
“Cao thủ thường kì quái mà đừng quan tâm, chắc sau bao nhiêu năm anh ta cũng tìm được người tổ đội phù hợp với mình rồi.”
“Trước mắt đi tìm cái người mới lên vị trí thứ 13 đi.”
“.…”
Tạ Hoài Du cười lạnh một cái, sóng lưng thẳng tắp của Cố Lãng ngay lập tức chùn xuống, Du Du chắc lại trách hắn giấu cậu chuyện này… nhưng hắn dẫn cậu đến đây cũng đã lộ rõ hắn không muốn giấu cậu rồi, hi vọng em ấy đừng giận hắn.
“Anh giỏi thật đấy!” Tuy giọng điệu của cậu lạnh nhạt như bao ngày vậy mà hắn vẫn có thể nghe ra mấy phần nghiến răng nghiến lợi trong đó.
Cố Lãng bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu bạn nhỏ dỗ dành. Tạ Hoài Du vì sợ mọi người chú ý nên cũng không hất tay hắn ra, để hắn dẫn cậu đến trung tâm đại sảnh.
Đập vào tầm mắt cậu là ba màn hình thông tin lớn, trong đó có một bảng thông tin có đầy đủ lý lịch của 20 người chơi đứng đầu, tên cậu thế mà ở vị trí thứ 13, ảnh thật của cậu cũng được hiện thị rõ trên đó.
Thì ra chính con hệ thống khốn nạn này hại cậu, chứ chả có ai rảnh rỗi tung ngoại hình cậu ra ngoài hết.
Bọn họ thật sự không dám.
Cạnh đó vị trí tổ đội đơn không thuộc công hội, vị trí thứ 2 của bọn họ cũng vô cùng bắt mắt, bảng thông tin cuối cùng để hiện thị các thể loại phó bản, một khi có người qua màn xuất sắc sẽ được hiện rõ tên và ảnh chụp của người đó.
Tạ Hoài Du mặt lạnh tanh nhìn bảng hệ thống.
Con hệ thống chết tiệt!!! Mày nôn nóng muốn nhìn thấy tao đi chầu trời lắm rồi đúng không?
Thông tin mọi thứ rõ ràng như vậy nói sao ai cũng muốn bắt cậu.
Cố Lãng nhìn bạn nhỏ đang âm thầm xù lông bên cạnh có chút muốn cười nhưng hắn lại không dám lại trêu cậu.
“Du Du, chúng ta nên về thôi. Em đã biết nguyên nhân rồi, ở lại lâu quá không an toàn.”
Tạ Hoài Du lúc này mới dời mắt khỏi màn hình quay đầu rời đi cùng hắn, cậu khẽ kéo thấp vành mũ của mình, nhỏ giọng đáp lời: “Tôi biết.”
Đột nhiên âm thanh con hàng hệ thống lại vang lên khiến sắc mặt cậu tối sầm.
[Phó bản sinh tồn 300 người mở ra, chúc mừng người chơi Tạ Hoài Du/ Cố Lãng được chọn làm người may mắn tiến vào phó bản cùng với 298 người ngẫu nhiên trong bảng xếp hạng 1000 người chơi ưu tú vào 28 ngày 12 tiếng sau.]
[Lưu ý, cửa hàng hệ thống sẽ không được mở trong suốt phó bản, người chơi tự mình bảo trọng nha ahihi, chỉ nhắc nhở nho nhỏ không cần cám ơn đâu.]
Cám ơn cái mẹ mày.
Cả đại sảnh ồn ào nháy mắt im lặng, âm thanh thông báo với cái tên quen thuộc đang phát ra từ hai chiếc vòng tay hệ thống từ cái vị no1 và người bên cạnh hắn ta.
Đột nhiên có người phản ứng lại hét lớn: “Người đó là Tạ Hoài Du, nhanh bắt cậu ta lại, hội trưởng muốn cậu ta.”
“Nhanh lên, chặn No1 lại bắt tên kia đi.”
Một bóng đen nhanh như chớp chạy đến chỗ Tạ Hoài Du, cậu vừa tung cước phản đòn đã bị Cố Lãng kéo ra sau lưng, còn hắn thì dùng một tay phản đòn lại kẻ vừa đến.
“Ha, anh vẫn thích lo chuyện bao đồng như vậy nhỉ? Họ Cố.”
Cố Lãng lạnh mặt nhìn người đã từng là bạn học của Tạ Hoài Du, đôi mắt xanh âm u đến đáng sợ: “Liễu Ngọc, cô đừng hòng đụng vào em ấy.”
Tạ Hoài Du đẩy cái người đang hùng hổ dọa người trước mặt ra, cậu giống kẻ yếu đuối cần người bảo vệ lắm à?
Cố Lãng lập tức ỉu xìu.
Hắn chỉ muốn ra vẻ với Du Du một chút thôi mà.
Trên tay Cố Lãng từ từ hiện ra một cây thương dài đứng cạnh Tạ Hoài Du như thần bảo hộ, để cậu thích gì làm đó.
Tạ Hoài Du nhìn Liễu Ngọc trong mắt hiện lên chút ý cười nói: “Bản chất của cậu thật sự rất hợp với nơi này.”
Liễu Ngọc cũng không tức giận vì vừa rồi không thành công một chiêu bắt được cậu, cô ta nhìn Tạ Hoài Du khẽ cười đáp lại lời chế giễu của cậu.
“Lớp trưởng của chúng ta không phải cũng rất hợp với nơi này sao? Nếu không phải khi đó có tên này đột nhiên thay cậu vào đây trước thì có lẽ vị trí thứ nhất sớm đã là của cậu rồi.”
Trong lòng Tạ Hoài Du lại một lần nữa dấy lên những cảm xúc mà cậu đang cố đè nén.
Liễu Ngọc, cậu đúng là giỏi thật đấy!
Ngoài mặt Tạ Hoài Du sau khi nghe được những lời này của Liễu Ngọc chỉ không quan tâm cười một cái.
“Đừng cố làm tôi thấy khó xử với đồng đội của mình. Liễu Ngọc, chúng ta quan minh chính đại đấu với nhau trong phó bản sắp tới, đừng chơi trò lấy đông hiếp yếu.”
Liễu Ngọc dùng bàn tay xinh đẹp của mình xoa xoa lên chiếc cầm thon gọn tỏ vẻ bản thân cần suy nghĩ một lát.
Đợi đến khi người đối diện lộ ra một chút mất kiên nhẫn, cô ta mới thoải mái đồng ý với lời nói của cậu.
“Được rồi, tôi sẽ đấu với Tạ Hoài Du cậu một ván công bằng, hẹn gặp lại trong phó bản… còn giờ cậu có thể an tâm rời đi rồi.”
Tạ Hoài Du cảnh giác nhìn cô ta, cậu có thể trong mắt người này hoàn toàn không nghiêm túc, những lời nói ra hơn bảy phần đã là giả, nhưng hiện tại chắc chắn cô ta sẽ không ra tay với cậu, bởi vì Cố Lãng đang ở đây.
Đám người của công hội khác cũng sẽ không ngu xuẩn đắc tội với họ và hội trưởng Ám Hoàng. Dù sao chính miệng cô cũng nói để Tạ Hoài Du đi.
Cố Lãng tập trung quan sát đám người xung quanh, xác định không ai muốn gây sự với Du Du của hắn nữa thì lúc này bàn tay đang nắm chặt sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào mới thả lỏng, để lại một ánh nhìn rét lạnh cho đám người kia rồi cùng cậu rời đi.
Đang trên đường quay về biệt thử nhỏ của họ, Tạ Hoài Du đột nhiên lên tiếng nói: “Cố Lãng, anh không cần lúc nào cũng ra mặt bảo vệ tôi như vậy, tôi rất mạnh.”
“Ừm, anh biết.” Ngữ điệu hắn không mặn không nhạt làm cho Tạ Hoài Du không đoán được tên này có nghe lọt lời cậu nói hay không.
Lại qua vài phút, cuối cùng Tạ Hoài Du cũng biết tên này làm gì để lời cậu nói trong lòng, bởi vì hắn lại một lần nữa khiến trái tim cậu đập loạn.
“Du Du, anh biết em rất mạnh nhưng anh vẫn không kiềm lòng được muốn bảo vệ em chu toàn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]