Tạ Hoài Du đang chạy xém nữa vấp chân mình té ngã, may mắn thay Cố Lãng đã kịp thời đưa tay tới ôm lấy eo cậu, kéo cậu lại. Tạ Hoài Du bị câu hỏi của hắn làm cho ngơ ngác bật ra một chữ không đầu không đuôi: “Hả?”
“Giờ không phải là lúc ngạc nhiên đâu nhóc, lo chuyện trước mắt trước đã nhé!”
“Ờ… tôi biết rồi” Tạ Hoài Du vô thức trả lời hắn nhưng trong đầu cậu đang không ngừng lục lại kí ức khi còn bé của mình.
Cậu từng quen hắn.
Anh trai cho cậu dây chuyền may mắn trên cổ… gián tiếp bảo vệ cậu năm 4 tuổi khỏi nữ quỷ đã sát hại gia đình cậu kia… là hắn thật à?
Tạ Hoài Du chỉ tự nghĩ trong đầu chứ không biểu hiện ra cho người bên cạnh thấy. Khi cậu và Cố Lãng đến được phòng hồ sơ thì thời gian chỉ còn lại 25 phút.
Không rảnh để suy nghĩ linh tinh nữa. Tạ Hoài Du dựa theo suy đoán của mình về độ tuổi của nữ quỷ cùng tên cô trên thẻ giáo viên lục tìm trong đống hồ sơ tương ứng.
Cậu cũng cẩn thận xem xét tên hiệu trưởng trường này, cũng như người giữ chức vị hiệu trưởng vào 10 năm về trước.
Cố Lãng đứng bên ngoài canh cho bạn nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn vào, bảo cậu cứ từ từ thôi, trông có thiếu đánh không cơ chứ!
Tạ Hoài Du vừa nhẩm tính thời gian trong đầu, tay vẫn luôn không ngừng tìm tên nữ giáo viên theo bảng chữ cái trong danh sách học sinh.
Khi cậu mới vừa tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-thoat-khoi-game-giai-do-lai-bi-keo-vao-tro-choi-sinh-ton/3547900/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.