Ngày mới bắt đầu.
Ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ đánh thức người con trai đang say giấc nồng.
Tạ Hoài Du chậm rãi mở mắt, cậu chớp chớp đôi mắt để thích nghi với ánh sáng, im lặng đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra ngắm nhìn ánh nắng tươi đẹp đang chiếu rọi lên vườn hoa hồng đỏ rực kia.
“Sao nơi này lại có bầu không khí tốt như vậy nhỉ?” Tạ Hoài Du vô cùng khó hiểu, cái nơi chỉ có máu tanh chết chóc này lại có thể có khung cảnh, bầu không khí tốt đẹp như vậy sao?
Cậu không biết những thứ tốt đẹp này đều vì một người tận tâm, tự tay chuẩn bị mọi thứ cho cậu.
Tạ Hoài Du dùng một sợi dây màu trắng cột lại tóc mình rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Đồng đội của cậu cũng đúng lúc đang vội vã từ ngoài cửa chạy vào báo tin.
“Du Du không ổn rồi, vừa rồi có rất nhiều người ở trên đường hỏi về thông tin của cậu, đến bọn tôi cũng đã bị hỏi rồi.” Trần Vĩnh Lâm sốt ruột lo lắng đến không biết làm sao.
Cố Lãng đặt đồ mọi người đã mua lên bàn rồi nhìn cậu an ủi: “Cậu không cần lo lắng, chúng ta không ra ngoài sẽ không bị phát hiện.”
“Nhưng tôi không thích luôn sống trong bóng tối.” Cậu cố tình không muốn nói quá nhiều với Cố Lãng mà chuyển hướng qua các đồng đội khác nói.
“Đừng quan tâm chuyện đám người đó đang tìm tôi nữa, ngồi xuống ăn sáng rồi nói tôi nghe mọi người có định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-thoat-khoi-game-giai-do-lai-bi-keo-vao-tro-choi-sinh-ton/3547889/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.