Những người chơi cũ đồng loạt ngơ trước giọng điệu khác hoàn toàn bình thường của hệ thống, Cố Lãng thì buồn cười liếc nhìn mèo nhỏ đang sắp xù lông bên cạnh.
Hệ thống mày thật thiếu đòn mà.
Thanh âm hệ thống vừa tắt đã có tiếng bước chân của một đám người từ phía sau đi đến, quả nhiên là thôn dân trong thôn đang đi ra nở một nụ cười có thể miễn cưỡng xem là niềm nở tiếp đón họ.
Người đi đầu có độ tuổi cao nhất trong đám người, thân hình ốm đến mức chỉ còn da bọc xương, đôi môi ông ta khô đến mức nứt nẻ chảy máu nhưng vẫn nhìn bọn họ với ánh mắt thèm thuồng, còn bất giác nuốt nước bọt gấp gáp vài lần.
Nhìn được trong mắt bọn người mới đến chỉ có sự đói khát, u ám ngụy trang tạm bợ dáng vẻ hiếu khách, đám người chơi khẽ rùng mình cố gắng nép sau lưng người mà mình tin tưởng.
Cố Lãng yên lặng dời vị trí đứng chắn trước mặt Tạ Hoài Du. Cậu thấy nhưng cũng không nói gì yên lặng nhìn chằm chằm đám người đang đi đến.
Lão cố gắng cười thân thiện nhất có thể, mở miệng chào hỏi với bọn họ, trên tay mỗi người bọn họ cũng cầm một bó đuốc như đám người chơi, nên khi nói chuyện với vẻ mặt vui vẻ như thế càng làm bọn người mới nổi hết da gà.
“Chào các vị khách đường xa, mọi người đây là muốn vào thôn chúng tôi nghỉ qua đêm sao?”
Kha Bắc Nguyệt điềm tĩnh bước lên phía trước đại diện cho đám người chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-thoat-khoi-game-giai-do-lai-bi-keo-vao-tro-choi-sinh-ton/3547882/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.