31/12/2022
Mưa dầm ba tháng liền, sương mù ngập tràn mênh mông.
Ngu Niệm kéo khóa áo khoác lên, hà hơi vào đôi tay lạnh lẽo, sau đó cúi đầu mà đi. Tiết học cuối hôm nay thầy giáo dạy quá giờ, lúc tan học thì trường đã vắng vẻ.
Nửa tiếng trước Ngu Chuẩn gọi điện thoại đến, nói rằng hôm nay không có thời gian tới đón cô. Ngu Niệm tự đi xe buýt số 826, đến phố Huy Lộ mới xuống xe.
Cơn mưa mùa hạ vừa dứt, trên mặt đất còn đọng nước, cô đẩy cửa tiệm đi vào, thấy Hà Hội Liên bận việc trong phòng bếp. Trong tiệm có mấy vị khách đang ngồi đợi. Hà Hội Liên bưng đồ qua cho khách, nhìn thấy cô, tay xoa vào tạp dề: "Có đói bụng không, mẹ làm cho bát mì bò."
Ngu Niệm lắc đầu: "Con không đói." Cô đặt cặp sách sang một bên, đi thu dọn bàn của vị khách mới ăn xong. Hà Hội Liên mở quán mì, thường ngày chỉ có một mình bà. Lo rằng mẹ quá nhiều việc, nên sau khi đi học về, Ngu Niệm thường tới chỗ này phụ giúp.
Không nói một câu nào, yên tĩnh tiến tới chiếc bàn.
Điện thoại trong tiệm đột nhiên vang lên, Ngu Niệm đi qua nghe điện thoại: "Xin chào, đây là quán mì ạ."
Bên kia im lặng trong chớp mắt, sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Thanh âm của thiếu niên có chút lười nhác, tựa như không bị quấy nhiễu bởi âm thanh: "Có cơm chiên trứng không?"
Ngu Niệm nắm chặt điện thoại: "Xin thứ lỗi, không có." Cậu cười khẽ một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-thay-em-lien-cuoi/2512187/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.