3/1/2023
Chạy hết được 7 vòng, thể lực của Ngu Niệm không thể chịu nổi nữa, hai chân run rẩy giống như đang đi trên bông. Cô dừng lại, cong người, tay chống chân thở dốc.
Mặt trời đã lên cao, không thể phơi nắng được. Ngu Niệm hơi hơi híp mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt bị chặn lại bởi thứ gì đó. Thậm chí tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Vất vả thích ứng được lại với ánh sáng, đột nhiên sân thể dục lại xuất hiện thêm một người, thân hình thon dài mảnh khảnh, ánh mặt trời chiếu tới, bao bọc quanh thân cậu, mang lại một luồng khí sạch sẽ, tươi mát.
Cố Kiêu bước tới, đưa cho cô một hộp sữa bò cậu vừa mua ở siêu thị. Lúc mới ra khỏi phòng học, cậu liếc mắt một cái đã thấy cô, người gì mà chạy chậm hơn cả rùa bò.
Cảm giác lành lạnh giúp giảm bớt sự khô nóng, Ngu Niệm nghi ngờ ngước mắt: "Tại sao cậu lại ở đây?" Cố Kiêu nhún vai, ngồi xổm xuống buộc dây dày: "Giống cậu đấy."
"Cậu cũng không làm bài tập?"
Cố Kiêu đứng lên, nhìn cô, không nhịn được cười mà hỏi: "Chẳng nhẽ cậu không làm bài tập à."
Ngu Niệm gật đầu, đưa tay mở cái móc khoen, kéo mấy lần không ra, ngón tay đỏ lên một chút. Động tác của Cố Kiêu tự nhiên, đưa tay lấy lại cái lon, mở ra rồi đưa cho cô: "Nhóc con này cũng phản nghịch đấy."
Ngu Niệm nói cảm ơn, lại nhẹ giọng giải thích: "Mình có làm, chỉ là không làm hết được thôi."
Cô uống một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-thay-em-lien-cuoi/2512182/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.