11.
Hai ngày sau, Lang Vương lại mang theo tôi xuống núi.
Đương nhiên, khoảng cách tới nơi có người ở còn cách một khoảng rất xa.
Nhưng tôi lại có thể nhìn thấy con đường cách đó rất xa, hình như có một bầy rắn đang phủ đầy ở dưới chân núi Kim Sơn, nhìn không thấy điểm cuối.
Tôi dụi dụi mắt, nhận ra có chút không giống trước.
Tôi vui mừng: "Tôi có thể nhìn xa được sao."
Trong mắt Lang Vương không che giấu được vẻ tự hào, vẻ mặt như thể đang cầu được khen.
Tôi sờ sờ đầu hắn: "Ngoan quá."
Tôi nhìn một hồi, nhớ tới Lang Vương còn chưa nói mục đích hắn đưa tôi xuống núi lần này.
Lang Vương nhìn ra xa, "Chờ một chút... sắp tới rồi."
Tôi nhìn theo hướng hắn nhìn, có xe đi qua, nhìn ra được là có khoảng 4 chiếc.
Tôi nhìn kỹ hơn, theo bẩn năng nhíu mi.
Trên mặt đất hình như có hai người đang nằm, lập tức phản ứng lại: "Bọn họ chết không toàn thây."
Lang Vương khinh thường: "Đó là đương nhiên."
Người ở phía xa xa nói chuyện:
"Mẹ nó, sao lại bị cắn thành như vậy rồi. Mấy ngày nay cũng có tin tức tìm người mất tích thì phải."
"Từ từ đã. Cổ bị cắn đứt, trên người có nhiều dấu răng của rắn, lồng ngực bị mổ xẻ, tim biến mất?"
"Nhiều động vật cùng lúc sao?"
"Ngày hôm qua tôi còn đi qua con đường này, cũng đâu có phát hiện có người nằm ở đây, nhưng nhìn như vậy thì hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-soi-chi-nghe-loi-toi/2855870/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.