Vào ngày tôi lên ba, trong làng xảy ra một trận hạn hán nghiêm trọng, hầu hết mọi người đều đi tưới ruộng, cả người nhà tôi cũng vậy, chỉ còn lại một mình tôi ở nhà.
Gia đình tôi để lại cho tôi một bát máu chim trĩ, để lúc đói tôi có thể tự mình uống.
Tuy mới lên ba nhưng tôi lại thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác, lại còn rất ngoan, có thể tự chơi trong sân.
Mấy năm này, tôi tự chơi một mình, không có đứa trẻ nào trong làng tự ý chơi chung với tôi. Bởi lẽ người lớn trong nhà chúng đều nói tôi là dị nhân bẩm sinh, người trong thôn đều biết, tôi không ăn, chỉ uống máu. Còn có mỗi đêm Hoàng Bì Tử cùng hồ ly đều đem đồ đến cho nhà tôi. Vì thế, mọi người đều coi tôi như rắn rết mà tránh xa.
Vào ngày sinh nhật, tôi vẫn như bình thường, một mình trong sân chơi, trong khi tôi đi tiểu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài sân có tiếng trẻ em vui đùa, tôi liền bị thu hút ngay.
Ba năm nay, thực ra tôi đều rất ít rời khỏi sân nhà này, dù sao người trong làng đều rất ghét bỏ tôi, mọi người nhìn thấy tôi đều tránh né. Nhưng thực ra trong lòng tôi vẫn mong muốn có một người bạn chơi cùng, dù có một đứa trẻ chịu trò chuyện với tôi, tôi cũng cảm thấy tốt lắm rồi.
Nghe được động tĩnh bên ngoài sân, tôi liền chạy đến cửa nhà, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Trước sân nhà tôi có một cồn cát nhỏ, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-phong-thuy-toi-la-tai-sinh-cua-nang-tien-cao/2830301/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.