Từ nội thành đến quốc lộ còn cách một đoạn, nội thành không có cảnh sắc gì hay để xem, Lý Thương Mạc đã ăn sáng xong rỗi rãi trò chuyện, bắt đầu khoác loác với Diêu Bảo Châu.
Nói chuyện yêu đương, tình cảm đều từ lời nói mà ra, cho nên nói chuyện rất quan trọng.
"Chiếc xe này của cô có lâu lắm rồi à?" Lý Thương Mạc gõ xe, thử bắt đầu chủ đề, hỏi: "Nhìn không ra, cô là người hoài cổ như vậy, mua bao lâu rồi?"
"Xe này không phải của tôi, người khác mua đấy."
"À? Người khác mua cho cô sao? Chậc chậc chậc..." Lý Thương Mạc nghe xong tò mò, cố ý nói: "Vậy kim chủ này của cô không được chút nào, quá keo kiệt rồi, đá anh ta đi. Anh đây mua cho cô chiếc mới, thế nào? Về sau theo anh đây lăn lộn."
Diêu Bảo Châu nhịn không được liếc Lý Thương Mạc, người này mọi thứ đều muốn nghĩ theo phương diện kia, không tổn hại cô vài câu thì không thoải mái đúng không? Cô nhìn giống như người trong ngành đến thế sao?
"Tôi nói là người khác mua, nhưng tôi có nói là người khác mua cho tôi sao?"
"Không phải người khác mua, không phải mình mua, vậy từ trên trời rơi xuống sao?"
"Ăn trộm đó." Diêu Bảo Châu mặt không đỏ tim không đập nói.
Lý Thương Mạc không nghĩ tới còn có cách giải thích kiểu này.
Yêu tinh kia trong miệng không có câu nào nói thật, năng lực nói dối ngang ngửa anh.
Được nha, kỳ phùng địch thủ.
Kích thích.
"Ăn trộm sao cũng không biết lấy chiếc tốt, trộm chiếc xe rởm này?" Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-nho-thanh-nghien/185057/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.