Part 3: Áng thơ chưa tận
Nhân gian có giấc mộng tàn của tôi chưa tỉnh
Lý Thương Mạc thật sự không ngờ lần kia ở sân thượng dĩ nhiên cũng là lần cuối cùng gặp mặt Diêu Bảo Châu, nếu không anh nhất định sẽ không trẻ con như vậy xoay người rời đi.
Đêm đó Lý Thương Mạc gần như cả đêm không ngủ, không ngừng tỉnh lại, không ngừng ảo não, rất muốn xông lên trên lay Diêu Bảo Châu tỉnh, nhưng lại sợ khi mình đi, có khả năng thật sự sẽ khoá cô vào trong căn phòng tối như mực, khoá từ mười đến hai mươi năm, khiến cô đời này đừng nghĩ đến đi làm cái gì hạng mục bí mật.
Nhưng mà Lý Thương Mạc lại biết rõ anh không thể làm như vậy, không phải vì anh không dám, mà là anh biết rõ anh không nỡ nhốt một con diều hâu vĩnh viễn ở trong lồng, anh biết rõ Diêu Bảo Châu nếu như bị nhốt vào lồng sắt sẽ luôn mổ miệng mình.
Trằn trọc cho đến hừng đông Lý Thương Mạc mới rốt cục mệt mỏi ngủ, sáng sớm mơ hồ nghe được có người mở cửa vào, anh tưởng rằng y tá đến kiểm tra phòng, ý thức mơ màng cảm giác có người hôn một chút trán của mình, nghĩ đến không phải là y tá chiếm tiện nghi của mình đấy chứ, nhưng thật sự là quá mệt mỏi, không kiên nhẫn trở mình lại chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại cũng đã là giữa trưa.
Lúc Lý Thương Mạc mang hoa tươi đi tìm Diêu Bảo Châu, lại phát hiện trên giường bệnh Diêu Bảo Châu là một bà già ngồi.
Lý Thương Mạc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-nho-thanh-nghien/1498165/chuong-51-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.