Lại qua vài ngày nữa, Lý Thương Mạc lại gặp được cô bé ngày ấy ở thang máy.
Gã kia đúng là sắp xếp một nhân vật cho cô bé, tốt hơn những diễn viên quần chúng kia, còn có hai câu thoại.
Lý Thương Mạc lại nghĩ tới đêm đó, trên mặt cô bé xấu hổ và giận dữ bi thương, chỉ nghĩ cô bé làm như vậy thật sự đáng giá sao?
Mười bảy mười tám tuổi ngủ một đêm với người đàn ông vừa già vừa dơ bẩn chỉ vì vai diễn nha hoàn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, sau này nghĩ lại thật sự không hối hận sao?
Lý Thương Mạc sẽ không hỏi vấn đề này, hỏi vấn đề như vậy, người khác không phải cảm thấy anh ngây thơ, thì là cảm thấy anh thanh cao, nếu không là ghét bỏ anh xen vào việc của người ta.
Anh cũng đã nghe qua rất nhiều lần.
"Loại người như anh sao biết được chúng tôi sống vất vả như thế nào?"
"Anh cho rằng nếu giống như chúng tôi thì mình có thể cao thượng thế nào?"
"Mắc mớ gì tới anh?"
Đúng vậy, liên quan gì tới anh, mỗi người chỉ để ý bản thân là được rồi, đây là " lễ phép cơ bản " của thế giới này, thế giới không liên quan đến tôi.
Cô bé tư chất bình thường kia tiếp tục ở trong đoàn phim diễn vai nha hoàn, đa số thời điểm đều yên lặng không nói gì làm một phông cảnh.
Sau đó Lý Thương Mạc lại gặp cô bé lần nữa ở thang máy, lần này quần áo chỉnh tề không hốt hoảng, giống như có lẽ đã quen ở chỗ này ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-nho-thanh-nghien/1498161/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.