Lý Thương Mạc kinh ngạc vì tốc độ tỉnh lại của Diêu Bảo Châu, cho dù là linh hồn hay là cơ thể đều vô cùng mạnh mẽ.
Vốn cho rằng buổi tối hôm nay Diêu Bảo Châu mệt mỏi sẽ phải dựa vào anh một đêm, không nghĩ tới chỉ có nửa giờ mà thôi, cô cũng đã tinh thần vô cùng phấn chấn đứng ở phía sau cốp kiểm kê vật phẩm rồi.
Nói như thế nào Diêu Bảo Châu cũng là hôm nay mới được Lý Thương Mạc tìm được, rõ ràng là một chân bước vào quỷ môn quan được đưa trở lại, cho dù bổ sung thức ăn nước uống giúp cơ thể đã khá lên nhiều, nhưng nói như thế nào hai người cũng vừa mới kịch liệt làm một phát, Lý Thương Mạc cảm thấy thể lực còn chưa khôi phục, Diêu Bảo Châu làm sao lại khôi phục nhanh như vậy?
Lý Thương Mạc trong lòng không phục.
"Giúp em soi đèn pin." Diêu Bảo Châu ngẩng đầu, thần thái sáng láng nhìn Lý Thương Mạc nói.
"Đến lúc sai thì biết coi trọng anh rồi."
"Mau tới đây."
Tuy Lý Thương Mạc ngoài miệng không tình nguyện, nhưng vẫn nhanh chóng mặc quần, ngậm điếu thuốc, thành thật đứng bên cạnh xe soi đèn cho Diêu Bảo Châu.
"Chúng ta không thể nghỉ ngơi trước sao?" Lý Thương Mạc vẻ mặt mệt mỏi nói: "Tinh thần của em cũng thật tốt quá nha? Không mệt à?"
"Em không mệt." Diêu Bảo Châu nghiêng đầu nhìn Lý Thương Mạc, trời tối như vậy, có thể nhìn thấy quầng thâm trên mắt anh, nhịn không được cười nhạo nói: "Chỉ có anh mệt mỏi thôi nha."
"Hả?" Lý Thương Mạc nhíu mày, vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-nho-thanh-nghien/1498156/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.