Hoàng hôn buông xuống, cảnh chiều đậm đặc mang theo hơi lạnh, đầu xuân tháng Ba nhưng thời tiết chưa ấm lại.
Dịch Nam không nhớ rõ đây là mùa xuân thứ mấy cậu trải qua ở Ý.
Quãng đời còn lại, cậu sẽ ở đây, dần đi đến điểm cuối của đời mình.
Lá ngô đồng hai bên đường ánh vàng dưới ráng chiều, hoàng hôn ở thành phố châu Âu luôn mang nét đặc sắc. Cậu đút tay vào túi áo gió, đi bộ về nhà từ studio, bất chợt nhớ đến một cô gái đã lâu không gặp.
Cô thích ngắm hoàng hôn nhất.
Năm lớp Mười Hai, họ từng đứng cạnh nhau trên sân thượng tầng cao nhất tòa nhà học, cùng ngẩng đầu ngắm hoàng hôn nhiều lần.
Cô tên Trần Tịch, một cô gái dịu dàng trầm tĩnh, rất xinh đẹp.
Cô rất xinh.
Lần đầu gặp cô năm lớp Mười, cậu đã nghĩ vậy.
Cậu tự nhận có chút tài năng nghệ thuật, càng tự tin vào thẩm mỹ bẩm sinh của mình.
Cậu không hiểu sao nhiều nam sinh trong lớp nói cô không đủ xinh.
Ánh trăng sáng không cần tô điểm, đôi khi bị mây che mờ nhưng vẫn là ánh trăng. Người nông cạn không nhận ra trăng sáng.
Lần đầu tập thể dục giữa giờ, giáo viên thể dục yêu cầu nam nữ ghép đôi nhảy giao lưu.
Mấy nam sinh xung quanh đẩy cậu đến trước mặt cô, bảo cậu nhảy cùng cô.
Cậu nhút nhát, không giỏi ăn nói, cẩn thận bảo cô: “Sau này chúng ta ghép đôi nhé.”
Cô lễ phép, thích cười dịu dàng, nụ cười trong trẻo như mực nhạt vẽ trên giấy khiến lòng cậu nhẹ nhàng, bình yên.
Ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701948/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.