Sau khi Văn Linh rời đi, Trần Tịch ngồi một mình trong lớp một lúc. Cô mở vở bài tập Sinh học định làm bài, nhưng tâm trí rối bời, đề bài lướt trước mắt, chẳng vào đầu được.
Vừa nãy Văn Linh nói, sao cậu lại thiếu tự tin, cậu đâu kém tôi.
Văn Linh còn nói, cô gái cậu thích chắc chắn phải tốt bụng, ấm áp, có chính nghĩa, thích giúp người.
Vậy cô thật sự không kém sao?
Cô thật sự có thể trở thành cô gái mà cậu có thể thích sao?
Dù cô đã tự hỏi mình câu này vô số lần, lần nào cũng tự trả lời bằng đáp án phủ định, giờ đây, chỉ vì vài lời của Văn Linh, cô lại ôm chút hy vọng mong manh với câu trả lời.
Sao có thể không hy vọng được?
Khi trong lòng vẫn còn tình yêu.
Trần Tịch lặng lẽ gấp vở bài tập Sinh học, lấy nhật ký từ cặp, đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra. Trang đầu nhật ký là dòng chữ cô viết ngày đầu gặp Lâm Kinh Dã ở trường Thực nghiệm, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Cậu ấy nói, đừng sợ.”
Sau đó, mỗi câu cậu nói với cô đều được cô ghi lại đầy đủ, rõ ràng trong cuốn sổ này. Sổ mua ở tiệm văn phòng phẩm có hai tệ, chỉ là một cuốn sổ bình thường, không hề có hoa văn trang trí. Không phải cô chưa nghĩ đến việc dùng sổ có khóa, nhưng lại cảm thấy sổ càng khóa, càng dễ gây chú ý.
Dù có lẽ chẳng ai quan tâm Trần Tịch có bí mật gì hay bí mật của cô là gì.
Nhưng nếu bí mật ấy đủ hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701935/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.