Sau giờ tự học tối, như thường lệ, Trần Tịch là người cuối cùng rời đi nên phụ trách khóa cửa lớp. Tuyết đêm rơi dày hơn, gió lạnh luồn vào phổi, hơi lạnh táp vào mặt khiến người ta run cầm cập.
Kính mắt phủ một lớp sương trắng, tầm nhìn của Trần Tịch trở nên mờ ảo, méo mó. Cô bước khập khiễng trên tuyết, không lau kính, cứ thế khó khăn tiến lên trong đêm mịt mù.
Đến dưới tòa ký túc xá, cô bất ngờ va vào một bóng người cao lớn, suýt ngã. Người đối diện vươn tay nắm cánh tay cô, vững vàng đỡ lấy.
Lâm Kinh Dã ngạc nhiên hỏi: “Trần Tịch à?”
Trần Tịch ngẩn người, không thấy rõ mặt người trước mặt, nhưng khi nghe giọng cậu quen thuộc, cả người như bị điện giật. Cô “ừ” một tiếng, vội giật tay ra khỏi tay cậu.
“Cậu gọi Văn Linh giúp tôi được không? Tôi tìm cô ấy có việc.”
“Cậu tự gọi đi.”
Trần Tịch kìm giọng mũi, cúi đầu bước vội.
“Tôi không vào được.”
Lâm Kinh Dã bước vài bước đến trước mặt, chặn chặt đường cô: “Giúp một chút đi.”
“Tôi không giúp được.”
Thấy câu không chịu nhường, Trần Tịch đẩy cậu ra, mắt không liếc ngang, tiếp tục đi. Chưa đi được vài bước, cô nghe phía sau vang lên giọng nữ sinh lo lắng hỏi.
“Bạn ơi? Bạn không sao chứ? Bạn ơi?”
Trần Tịch quay phắt lại, thấy Lâm Kinh Dã nhíu chặt mày, một tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, hơi cúi người.
“Lâm Kinh Dã!”
Đầu óc Trần Tịch ù đi, vội chạy tới, giọng run rẩy, gần như mang theo tiếng khóc hỏi: “Mang thuốc theo không?”
Lâm Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701931/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.