Khi Trần Tịch ăn tối xong trở về lớp, cô thấy một nữ sinh lớp khác đang ngồi ở ghế mình trò chuyện với Cao Sa.
Nữ sinh nhận ra cô đi tới, vội đứng dậy định rời đi, nhưng bị Cao Sa ngăn lại: “Cậu cứ ngồi, đừng để ý cậu ta.”
“Để cậu ta đứng một lúc thì có sao? Dù gì cậu ta cũng đâu phải học quân sự.”
Cao Sa nói tiếp: “Không phải học quân sự đúng là khiến người ta ghen tị.”
Trần Tịch nhìn cô ta hỏi: “Tôi vì bệnh nên mới không thể học quân sự, cậu ghen tị vì tôi bị bệnh sao?”
“Tôi có thấy cậu bị bệnh gì đâu, làm quá ai chẳng làm được?”
Nữ sinh thấy hai người sắp cãi nhau, vội đứng dậy nói: “Thôi, tôi về lớp đây.”
Rốt cuộc cậu có thành kiến gì với tôi? Trần Tịch bất chợt muốn hỏi, nhưng nhớ lại lời Lâm Kinh Dã vừa nói với cô, cô kéo khóe môi cười khổ, không mở miệng.
Hỏi hay không hỏi, giải thích hay không, thật sự có thể thay đổi cách nhìn của đối phương về cô sao?
Vốn dĩ không phải cùng một loại người, sao có thể ép buộc sự thấu hiểu và yêu thích lẫn nhau?
Huống chi cô vốn chẳng thể khiến ai cũng thích mình, cô đâu phải tiền.
Chỉ cần bản thân cô không thẹn với lòng là đủ.
Trần Tịch không để ý đến giọng điệu mỉa mai của Cao Sa nữa, mở vở bài tập, cầm bút bắt đầu làm. Bút dừng lại lâu trên trang giấy, cô vô thức viết ba chữ “Lâm Kinh Dã” ở chỗ trống, rồi khi tỉnh táo lại, vội dùng bút bôi đen xóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701925/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.