Hôm sau, Trần Tịch dậy rất sớm. Rõ ràng là Lâm Kinh Dã phải nội soi dạ dày, nhưng trông cô lại căng thẳng hơn cả cậu. Sau khi y tá cắm kim truyền dịch cho Trần Tịch, cô nhìn Lâm Kinh Dã chuẩn bị đi, không kìm được mở lời: "Tôi đi cùng cậu nhé."
Lâm Kinh Dã ngạc nhiên hỏi: "Cậu đang truyền dịch, làm sao đi cùng tôi được?"
Trần Tịch giải thích: "Ở hành lang có ghế, tôi có thể dùng tay kia cầm chai truyền."
Lâm Kinh Dã bật cười: "Thật sự không cần, cậu cứ ở đây đợi tôi chiến thắng trở về là được."
"Tôi đi cùng cậu nhé."
Cô cắn môi, lập tức nghĩ ra lý do: "Trong phòng ngột ngạt quá, tôi muốn ra ngoài hít thở chút."
"Được thôi."
Lâm Kinh Dã nói, giơ tay giúp cô cầm chai truyền dịch một cách tự nhiên.
Trần Tịch nhìn theo động tác tay cậu, ngẩn ra một chút, rồi nhanh chóng đứng dậy bước theo cậu ra khỏi phòng bệnh.
Trước cửa trung tâm nội soi đông đúc bệnh nhân và người nhà. Bên cạnh cửa có một khu thang máy nhỏ, đối diện là hàng ghế vừa có chỗ trống. Y tá gọi Lâm Kinh Dã vào chuẩn bị, Trần Tịch một tay cầm chai truyền, ngồi trên ghế khu thang máy chờ cậu ra.
Lòng bồn chồn, cô thất thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa trung tâm nội soi, tay cầm chai truyền vô thức hạ xuống, được một cô bác đi ngang nhắc nhở cẩn thận máu chảy ngược.
Cô bác mỉm cười an ủi: "Đừng lo, nội soi dạ dày không đau, xong nhanh lắm."
"Vâng."
Trần Tịch gật đầu, bỗng nghe thấy y tá đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701921/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.